Ai Nói Làm Mèo Thì Không Cần Nỗ Lực

Chương 4: Mèo (2)

Mèo là động vật ăn thịt, có thể ăn cả thịt sống và thịt chín.

Nhưng gần đây cô bị mấy chuyện này làm cho điên đầu, căn bản là không nghĩ tới chuyện đi mua đồ ăn, trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ có mấy hộp sữa bò.

Hay là…

Thời Nhân nhảy xuống tủ, khều điện thoại trong túi xách nhỏ của mình ra.

Sau khi làm mèo cô không có cách nào cầm điện thoại bằng móng vuốt, nhưng Thời Nhân đã sớm nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Cô buộc một sợi dây nhỏ lên điện thoại, chỉ cần đưa đầu qua sợi dây là có thể kéo điện thoại theo bên người.

Căn phòng mà Thời Nhân thuê có một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng tắm, cô kéo điện thoại, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, nhảy lên trên giường mềm mại.

Mèo Tiểu Quất đặt điện thoại dựa vào gối, sau đó nằm sấp xuống, cái đầu nhỏ hướng về phía màn hình điện thoại, vươn tay mèo ra chạm vào màn hình…

May mà cô có dán kính cường lực.

Thời Nhân vừa nghĩ vừa hướng phần thịt lót trên tay ra, bắt đầu mở khóa điện thoại.

Ngày hôm sau khi cô biến thành mèo lần đầu tiên, cô liền thay đổi khóa điện thoại từ vân tay sang mật mã bốn chữ số, sợ mình rơi vào cảnh túng quẫn sau khi biến thành mèo cần dùng điện thoại lại không mở được.

Mở khóa thành công.

Thời Nhân thuần thục mở app đặt đồ online, sau đó tìm được khu bán đồ ăn trong app.

Cảm tạ khoa học kỹ thuật, để cô có thể mua được thịt mà không cần ra khỏi cửa.

Thời Nhân chọn một số loại thịt mới: Thịt bò, thịt heo, thịt ức gà… chờ ngày mai cô biến trở về thành người rồi nghiên cứu tiếp.

Sau khi chuyển tiền, Thời Nhân vứt điện thoại sang một bên, lăn vài cái ở trên chăn, cuối cùng lại nằm sõng soài trên giường, phát ngốc nhìn trần nhà.

Cảm giác khi làm mèo thật là kì lạ.

Phòng cô thuê là 40 mét vuông, nhưng mà sau khi biến thành mèo, hình thể bị thu nhỏ, cô cảm thấy căn phòng trở nên vô cùng vô cùng lớn, cảm giác như 400 mét vuông vậy, tất cả mọi thứ đều được phóng to lên, như là lạc vào vương quốc của người khổng lồ vậy.

Đây chỉ là một mặt nho nhỏ, điều khiến Thời Nhân đau đầu hơn chính là, cô không ngờ tới mình vậy mà lại là một con mèo bị cận thị, chỉ có thể nhìn được mọi thứ trong khoảng 5 mét đổ lại, ngoài 5 mét chỉ là một màn sương mờ ảo.

Không chỉ bị cận thị, còn có bệnh mù màu nữa, những hình ảnh trong mắt cô đều có chút nhạt màu, đặc biệt là màu đỏ, căn bản là không thể phân biệt được, chiếc túi nhỏ màu hổng nhạt kia của cô cũng biến thành màu xám tro.

Đương nhiên đôi mắt này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ban đêm thị lực của cô rất tốt, tuy rằng những vật đứng yên không nhìn rõ lắm nhưng những vật động cô lại thấy rất rõ ràng, thậm chí còn có cảm giác tốc độ di chuyển của chúng chậm hơn, giống như có được siêu năng lực gì đó vậy.

Mà thính giác và khứu giác cũng không giống với bình thường, ví dụ như:

Bây giờ cô nghe được tiếng hàng xóm đang xào rau ở cách vách, còn có tiếng chim chóc đập cánh bay qua ngoài cửa sổ, còn có… trên lối đi nhỏ ở cầu thang truyền đến tiếng bước chân vụn vặt.

Nghe tiếng bước chân là của hai người.

…!!!

Mèo nhỏ Tiểu Quất vốn đang nhàn nhã nằm trên giường trong nháy mắt liền nhảy dựng lên, hai đồng tử co rụt lại, lông trên cơ thể cũng xù lên.

Thời Nhân nhận ra chủ nhân của tiếng bước chân là ai, là dì chủ nhà, còn có chồng của dì là chú Lý!

Cuối cùng cô cũng nhớ ra, vừa rồi ở dưới lầu cô đã đυ.ng trúng dì Vương, dì ấy nói muốn đưa chú Lý đến kiểm tra ống nước cho cô.

Nên làm gì bây giờ!

Lúc trước khi thuê nhà, dì Vương đã nói đi nói lại với cô, tuyệt đối không được nuôi thú cưng.

Cô thật sự không có nuôi mèo mà, là cô biến thành mèo đó, nhưng cái này căn bản không có cách nào giải thích được.

Thời Nhân chỉ biết… bộ dáng hiện tại của cô tuyệt đối không thể bị dì Vương nhìn thấy.

Thời Nhân vội vàng nhảy xuống đất, đóng cửa phòng ngủ lại.

Sau đó cô lại vội vàng nhảy về giường, kéo điện thoại lại mở khóa, click mở WeChat, bắt đầu khó khăn gõ chữ.

[Thời Nhân: Dì Vương, thật ngại quá, cháu có chút việc gấp cần ra ngoài một chút, dì cứ dùng chìa khóa dự phòng vào nhà đi nha.]

Qua mười mấy giây, Thời Nhân nhận được tin nhắn thoại của dì Vương.

“Vậy thật không khéo, dì mới vừa đến tầng 3, vậy dì với chú của cháu dùng chìa khóa dự phòng vào nha, rất nhanh sẽ đi thôi.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói.

“Ai nha, mới vừa nói chuyện với con bé xong, vậy mà giờ lại chạy đi đâu mất rồi.”

“Thân con gái một mình phiêu bạt bên ngoài cũng không dễ dàng gì, không chừng là công ty còn có việc, làm con bé lại phải quay lại tăng ca.”

“Chắc là vậy… đợi tôi tìm chìa khóa đã, thật may vì tôi đã buộc hết chúng lại với nhau.”

Mắt thấy cuối cùng cũng qua mắt được rồi, Thời Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn tiếp tục nằm dài trên giường, cô đột nhiên lại nghĩ tới một việc…

Một đống thực phẩm cho mèo cô ăn thử kia vẫn còn chưa cất đi, dì Vương vừa đi vào là có thể nhìn thấy!

Bây giờ đi cất cũng không kịp nữa rồi.

Tiếng khóa cửa bị mở ra.

Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của dì Vương xuyên qua cánh cửa truyền tới lỗ tai Thời Nhân một cách rõ ràng.

“A… sao ở đây lại bừa bộn như vậy, con bé mua thứ gì đây? A, tất cả đều là… thức ăn cho mèo?”

“Mua nhiều thức ăn cho mèo như vậy làm gì? Con bé không phải nuôi mèo đó chứ?”

“Không đâu, không phải nó từng nói mình sẽ không nuôi thú cưng hay sao? Chắc là con bé mang từ công ty về, lúc trước không phải nó hỏi chúng ta có muốn cái gì mà thức ăn cho chó mèo hay không sao.”

“Ừ, cũng đúng, chúng ta nhanh chóng đến phòng bếp xem ống nước đi.”

Lại tránh được một kiếp.

Tiếp theo, Thời Nhân yên lặng chờ đợi ở trong phòng, chờ chú Lý kiểm tra ống nước.

May mà bọn họ đã nhanh chóng tìm ra được chỗ có vấn đề, ống nước không có vấn đề gì, chỉ là có một số linh kiện bên trong bị lỏng, chỉ cần vặn chặt lại là được.

“Tốt rồi.”

“Tốt rồi thì đi thôi, lát nữa Mẫn Mẫn sẽ mang con tới đây đó, đợi lát nữa ông đi mua chút… Hắt xì, a… hắt xì.”

“Sao bà hắt xì nhiều thế?”

Dì Vương hít hít mũi, lại xoa xoa đôi mắt: “Không biết nữa… Mắt tôi bắt đầu ngứa rồi.”

“Có phải bị dị ứng không, không phải bà bị dị ứng với lông mèo sao, vừa rồi đυ.ng phải con mèo hoang nào dưới tiểu khu à?”

Dì Vương lại hắt xì thêm mấy cái nữa mới tiếp tục nói: “Không phải, trước khi vào cửa tôi vẫn rất ổn mà.”

Nói xong, dì Vương lại quay đầu nhìn thoáng qua lối vào phòng bếp, phát hiện trên mặt bàn màu trắng có vài sợi lông ngắn màu cam, không nhìn kỹ thật đúng là không thấy được.

“Có lông mèo! Thời Nhân thật sự có nuôi mèo! Này, trên mặt đất cũng có nữa này!”

“Ài, đã nói với nó là không được nuôi, tại sao còn nuôi… thật là khiến tôi tức chết mà.”

Thời Nhân ở trong phòng nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ, trong đầu chỉ có hai từ…

Tiêu rồi.

Ngay sau đó, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra…

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên.