Ai Nói Làm Mèo Thì Không Cần Nỗ Lực

Chương 2: Từ Chức (2)

Thời Nhân không đợi Lưu Dũng Phong trả lời, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh thẳng thắn nói:

“Lương thì ít việc thì nhiều lại còn xa nhà, đồng nghiệp cả ngày tăng ca nhưng làm chẳng hiệu quả hơn ai, lãnh đạo thì suốt ngày đưa ra đủ loại yêu cầu không hợp lí, à, thậm chí còn muốn quy tắc ngầm với cấp dưới.”

“Khụ khụ khụ…” Lưu Dũng Phong mặt đỏ tai hồng ho khan vài tiếng, tức giận lớn tiếng mắng: “Cô đừng có mà nói bừa! Ai muốn quy tắc ngầm với cô chứ! Đừng có tự mình tưởng bở có được không?”

“Không phải sao?” Thời Nhân giơ điện thoại trong tay lên, chậm rãi chớp mắt: “Tôi đã ghi âm lại rồi, có thể chia sẻ cho những người khác nghe thử xem.”

“...”

Sắc mặt của Lưu Dũng Phong liền giống như tắc kè hoa, nhuộm đủ loại màu sắc, rất đa dạng.

Cho dù thấy tình huống này, Thời Nhân cũng không vui lắm, cô dường như nghĩ tới điều gì đó trong quá khứ, mặt lạnh tiếp tục nói:

“Quan trọng nhất chính là, thức ăn cho mèo mà công ty của chúng ta làm ra thật sự rất khó ăn, chất lượng kém như vậy, mỗi ngày còn bắt tôi và những người khác nói ra lời nói trái lương tâm, tôi cảm thấy đây là một vấn đề vô cùng lớn.”

Văn phòng phút chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

“Hả? Thức ăn cho mèo của công ty chúng ta rất khó ăn sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt của Lưu Dũng Phong thay đổi rất phong phú, ông ta cẩn thận hỏi: “... Vì sao cô biết?”

Nhìn ông ta rất giống một người sợ mình chọc phải một kẻ điên.

Thời Nhân: “...”

Không cần hỏi, cô tự biết đó!

-

Cuối cùng Thời Nhân thuận lợi ôm thùng giấy bước ra khỏi phòng làm việc mà cô đã làm việc hơn hai năm.

Cô lại bận rộn cả một buổi chiều, đi đến bên phòng nhân sự và phòng tài vụ làm thủ tục, còn phải thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, rồi còn phải hướng dẫn cho đồng nghiệp tiếp nhận vị trí của mình.

Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ không cần phải tới đây làm việc nữa rồi.

Thời Nhân nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, không nhịn được có chút hoảng hốt.

Tình hình kinh tế bây giờ quả thực là không tốt, muốn tìm một công việc thích hợp có bao nhiêu khó khăn cô không phải không biết, vậy nên mỗi ngày cô đều nỗ lực làm việc.

Tuy vừa rồi cô lớn tiếng nói với Lưu Dũng Phong công ty trả lương thấp, nhưng thật ra xét trong nghề thì cũng là mức lương không tồi rồi.

Ở đại học cô học chuyên ngành truyền thông, thông qua nhà trường, cô vào làm tại công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng này, trở thành một người pr thương hiệu làm trong bộ phận xã giao của công ty.

Nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, cô tuyệt đối sẽ không từ chức.

Nhưng từ cũng đã từ rồi, làm người nên hướng về phía trước.

Thời Nhân cầm điện thoại, bật sáng màn hình xem giờ.

Sau khi nhìn thời gian, Thời Nhân luôn có vẻ vô cùng bình tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt hiện lên vài phần lo lắng.

Bây giờ là giữa tháng 8, dựa theo thời gian mặt trời mọc mặt trời lặn cô tra ở trên mạng, hôm nay thời gian mặt trời lặn là 6 giờ 35 phút chiều.

Mà bây giờ đã là 5 giờ 40 rồi, chỉ còn lại chưa đến một tiếng nữa.

Công ty ở trung tâm thành phố, cô không thuê nổi nhà ở một nơi tấc đất tấc vàng này, cho nên đã thuê nhà ở cách đây khá xa, ngồi tàu điện ngầm nhanh nhất cũng mất 40 phút… khả năng là không kịp.

Thời Nhân lập tức mở app gọi xe ra đặt một chiếc taxi.

Hai phút sau, xe taxi màu trắng xuất hiện ở trước mặt Thời Nhân, cô nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống ghế sau.

Thời Nhân còn chưa kịp để đồ xuống đã nhìn về phía tài xế trên ghế lái: “Anh tài xế, tôi có việc gấp, chúng ta nhanh xuất phát thôi.”

“Được được, không thành vấn đề.” Tài xế là một người trẻ tuổi, rất tốt bụng, vô cùng hiểu nhu cầu của khách, lập tức đạp chân ga.

Xe nháy mắt đã lao nhanh trên đường, Thời Nhân ngửa người ra sau, thùng giấy trên tay suýt nữa thì rơi xuống mặt.

Chiếc xe giống như mũi tên rời cung lao nhanh về phía trước, phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua trước mắt Thời Nhân, cô thoáng thở nhẹ một hơi.

Đáng tiếc còn chưa kịp vui mừng thì…

“Mỹ nữ à, đằng trước hình như có tai nạn xe.”

Anh tài xế quay đầu lại, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Thời Nhân.

Thời Nhân mở app chỉ đường trên điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy tình hình giao thông trên app chỉ đường là một đoạn đường dài màu đỏ vô cùng chói mắt.

Đèn đỏ cảnh báo.

Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa cả đêm mà.

Tuy trong lòng Thời Nhân rất lo lắng nhưng cô vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi: “Anh thấy mất bao lâu chúng ta mới có thể đi.”

Anh tài xế trẻ cười một cái: “Theo kinh nghiệm của tôi, nhanh nhất cũng mất khoảng hai mươi phút, nhưng bây giờ vốn là giờ cao điểm, kẹt một tiếng cũng là chuyện bình thường.”

“...”

Thời Nhân lập tức đưa ra quyết định.

Cô đưa tay ra mở cửa xe, một tay ôm thùng giấy, chân lưu loát bước xuống xe, nghiêng đầu nhìn anh tài xế: “Tôi xuống ở đây là được, anh vất vả rồi.”

“Hả?” Nghe được lời này của Thời Nhân, anh tài xế có chút khϊếp sợ: “Nơi này cách nơi cô muốn tới còn 4 cây lận đó! Cô đi thế nào đây?”

“Xe đạp công cộng.”

Thời Nhân nói xong, đóng cửa xe lại, sau khi chuyển tiền ở app gọi xe xong liền đi tới ven đường chọn một chiếc xe đạp công cộng.

Cô tìm được một bó dây trong thùng giấy, buộc thùng giấy vào rọ xe đạp, sau đó mới bắt đầu điều chỉnh yên xe đạp, điều chỉnh xong, cô ngồi lên xe bắt đầu lái xe.

Anh trai tài xế ngơ ngác nhìn bóng dáng cô gái đạp xe đạp tiêu sái rời đi qua kính chắn gió, nghĩ trăm lần cũng không ra: “Rốt cuộc là chuyện gì mà gấp vậy nhỉ?”

-

Mười bảy phút sau, cuối cùng Thời Nhân cũng thấy cổng tiểu khu.

Cô vội vàng dắt xe đạp tới điểm dừng xe gần tiểu khu, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại.

Đã 6 giờ 23 phút rồi, cách thời gian mặt trời lặn còn có 12 phút.

Mặc dù Thời Nhân đạp xe mệt đến mức mặt đỏ tía tai, thở hồng hộc nhưng cô vẫn không tính nghỉ ngơi mà lập tức bê thùng giấy lên, chạy như điên về phía tiểu khu.

Thắng lợi gần ngay trước mắt, trên khuôn mặt của Thời Nhân lộ ra một nụ cười, nhưng chưa đợi nụ cười thành hình…

“A!”

Mới vừa tiến vào cửa tiểu khu đã đυ.ng phải dì chủ nhà.

“Dì Vương.” Thời Nhân đành phải dừng bước chân.

“Cháu vội vàng muốn chạy đi đâu? Ai nha, tại sao lại bê nhiều đồ như vậy.”

Giờ phút này Thời Nhân thật sự không có tâm tình hàn huyên với người khác, cô nhanh như cắt đáp lại: “Cháu có việc gấp cần phải về nhà, dì Vương, dì có chuyện gì sao?”

“À, là hàng xóm dưới lầu nói rằng ống nước trong phòng cháu thuê hình như bị rò rỉ, ở phòng của bọn họ còn nghe thấy tiếng nước tí tách, chú của cháu trước kia không phải hay làm những việc này sao, đợi lát nữa dì đưa ông ấy vào phòng cháu kiểm tra ống nước, dì muốn nói trước với cháu một tiếng.”

“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó dì cứ tới là được, nếu dì Vương không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây!”

Miệng Thời Nhân còn đang nói, chân đã chạy về phía trước rồi.

Dì Vương có chút khó hiểu nhìn bóng dáng xa dần của Thời Nhân, lẩm bẩm: “... Cô gái này thường ngày là một người rất bình tĩnh, sao hôm nay lại lo lắng như vậy.”

Tầng 1, tầng 2, tầng 3…

Thời Nhân vừa khó nhọc leo cầu thang, vừa nhìn chân trời qua lớp cửa kính.

Mặt trời nóng bỏng đang lặn dần, mây đỏ giăng đầy trời, một khung cảnh vô cùng tươi sáng khiến người ta không có cách nào dời tầm mắt.

Nhưng giờ phút này cô lại không thể nghỉ chân, cô chỉ biết mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi.

Nghĩ vậy, Thời Nhân lại lập tức có động lực leo cầu thang, bước chân của cô nhanh hơn.

Cuối cùng cũng tới tầng sáu.

Thời Nhân ngựa không dừng vó tiếp tục chạy về phía trước, lấy chìa khóa trong túi nhỏ ra, mở cửa.

Cô vừa bước vào cửa liền đặt thùng giấy xuống, chưa kịp thở người đã biến mất ngay tại chỗ.

Mà trên sàn nhà chỗ cô đứng chỉ còn lại một đống quần áo.

Bộ quần áo màu xám này đúng là bộ mà Thời Nhân mặc hôm nay, mà phía dưới lớp quần áo có chỗ nhô lên, như là đang giấu thứ gì đó ở dưới vậy.

Một lát sau, trong cổ áo đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ màu cam.

Thời Nhân thở dài, cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ đầy lông xù của mình, trong lòng vô cùng chán nản.

Cô lại biến thành mèo rồi.