Ai Nói Làm Mèo Thì Không Cần Nỗ Lực

Chương 1: Từ Chức (1)

“Thời Nhân.”

“Thời Nhân!”

Cô gái đang cúi người nằm lên bàn làm việc ngủ khi nghe thấy tên mình liền lập tức tỉnh ngủ.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt mang theo hơi nước mông lung mới vừa tỉnh ngủ, xem ra đã ngủ rất ngon.

Thời Nhân xoa xoa đôi mắt, cầm ly cafe đá trên bàn uống một ngụm lớn, sau đó mới quay đầu nhìn về phía người đánh thức mình.

Là giám đốc bộ phận của các cô Lưu Dũng Phong, người trực tiếp lãnh đạo cô.

Người đàn ông trung niên mặc vest kia khẽ nhếch lông mày, giọng điệu rất bất mãn: “Ngủ đủ rồi thì đưa bản tổng kết tháng này của cô tới văn phòng tôi.”

“... Vâng.”

Lưu Dũng Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Thời Nhân ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của sếp, đứng lên, xung quanh truyền đến những ánh mắt “đồng tình”, sửa soạn bàn làm việc một chút rồi cầm một xấp giấy đi về phía văn phòng giám đốc.

Vì cửa văn phòng đang mở nên Thời Nhân chỉ giơ tay gõ hai cái vào cánh cửa rồi trực tiếp bước vào.

“Giám đốc, đây là bản tổng kết tháng này của tôi.”

Thời Nhân đặt xấp giấy trên tay lên bàn làm việc.

“Đóng cửa lại đi.”

Thời Nhân xoay người đóng cửa văn phòng lại.

Lưu Dũng Phong nhìn cũng không thèm nhìn bản tổng kết tháng này của Thời Nhân mà gạt nó sang một bên, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng hỏi:

“Thời Nhân, mấy ngày gần đây cô bị làm sao vậy?”

“Mỗi ngày đi làm đều ngủ, tôi thấy, đây là lần thứ ba trong tuần rồi, cô chỉ đến công ty để ngủ thôi à?”

“Thật xin lỗi, vấn đề là ở tôi.”

Đối với chuyện ngủ trong giờ làm này, Thời Nhân không có cách nào phản bác, cô là thật lòng xin lỗi.

Nhưng nghe thấy những lời này, Lưu Dũng Phong lại nghẹn một cục, suýt chút nữa thì bị tức chết, ông ta cũng thật là kỳ lạ, cô ngủ trong giờ làm không phải vấn đề của cô, chẳng lẽ còn là vấn đề của ông ta hay sao?

“Xin lỗi tôi thì có tác dụng gì? Công ty của chúng ta dù sao cũng là một công ty lớn trong nghề, cô đến công ty chúng ta với tâm trạng mệt mỏi thế này, nếu như mỗi nhân viên đều giống như cô thì cái công ty này đã sớm đóng cửa rồi!”

“Tình hình kinh tế mấy năm nay cô cũng biết rồi đấy, vừa tốt nghiệp đã có thể vào làm cho công ty chúng ta đã là phúc phần ba đời tổ tông nhà cô rồi, trước đây còn biết nghiêm túc đi làm, bây giờ mỗi ngày cô là người tan làm sớm nhất, đến đúng 5 rưỡi là tan làm, sao đây, cô đây là vội vàng chuẩn bị đi làm nghề phụ vào buổi tối hay sao?”

Lưu Dũng Phong vừa cao giọng trách mắng, vừa nhìn cô gái đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới.

Trước đây thấy cô lớn lên xinh đẹp, rất nhiều chuyện ông ta nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vậy mà con nhóc này lại không biết tốt xấu, hai ngày trước bảo cô cùng ông ta đến quán rượu xã giao mà cũng không chịu.

Ông ta lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng lại phía sau Thời Nhân, đột nhiên nổi lên chút tâm tư.

Lưu Dũng Phong thả chậm tốc độ, nhẹ giọng nói:

“Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, cô là một người có năng lực, năm nay tôi hẳn là có thể được thăng chức, đến lúc đó phó tổng giám đốc cũng được thăng chức, vậy cái vị trí kia…”

Ông ta tạm dừng một chút, ám chỉ nói: “Nếu như cô hiểu chuyện một chút, hôm nay chúng ta cùng nhau uống rượu, ăn một bữa cơm giao lưu tình cảm, cơ hội này còn không phải là tới tay cô sao?”

Thời Nhân vẫn luôn rũ mắt dường như chưa tỉnh ngủ sau khi nghe thấy lời này, cuối cùng cũng chậm rãi giương mắt nhìn sếp của mình.

Cô cười cười: “Giao lưu tình cảm?”

Người đàn ông gật đầu khen ngợi, ánh mắt nhìn cô có chút mờ ám, giống như một con rắn bóng loáng quấn lên cổ cô, đang có ý đồ cắn xuống.

“Đáng tiếc, tôi lại không cần cơ hội này.”

Thời Nhân lạnh lùng nói rồi tiến lên phía trước hai bước, đặt tờ giấy mà mình nhéo trong tay lên bàn làm việc.

Lưu Dũng Phong khó hiểu nhìn tờ giấy, sau khi thấy nội dung trên tờ giấy, ông ta đột nhiên cao giọng: “Đơn từ chức?”

Trong bộ phận của bọn họ Thời Nhân là người có năng lực tốt nhất, bây giờ cô từ chức, vậy giấc mộng thăng chức tăng lương của ông ta không phải sẽ tan thành mây khói hay sao.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Dũng Phong càng khó coi hơn: “Tại sao lại đột nhiên từ chức, chỉ còn hơn ba tháng nữa là hết năm, bây giờ từ chức, vậy tiền thưởng cuối năm cô cũng bỏ luôn à?”

“Bỏ.” Thời Nhân rất quyết đoán.

Thái độ dứt khoát khiến Lưu Dũng Phong nghẹn một bụng, ông ta chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “... Nguyên nhân là gì?”

“Còn phải nói nguyên nhân sao?” Thời Nhân hơi nghiêng đầu: “À… ông muốn nghe lời thật lòng hay là lời nói dối đây?”

Giọng điệu của cô nghe rất bình thản, nhưng lại không giấu được tính công kích bên trong.

Lưu Dũng Phong ngơ người, ông ta không thể tin nổi mà nhìn cô gái trước mắt.

Từ khi Thời Nhân vào công ty tới nay vẫn luôn rất nghe lời, cũng là một “người hiền lành” có tiếng trong bộ phận của bọn họ, là một người rất ôn hòa, chưa từng tranh chấp với ai bao giờ.

Nhưng bây giờ, cô lại nhìn ông ta không chút sợ hãi, ánh mắt đó giống như lưỡi dao sắc bén, ngôn từ mang lại cảm giác rất đúng mực mà một người trưởng thành nên có trong xã giao.

Giống như một con mèo đã chịu đựng trong thời gian dài, cuối cùng cũng lộ ra móng vuốt bén nhọn của nó.