Nếu Lâm Kiệt ở đây biết Ngọc Tiểu Cương nghĩ như vậy chắc chắn sẽ đi lên châm chọc Ngọc Tiểu Cương một trận, cũng chỉ có phế vật như ông ta mới không có bản lĩnh gì.
Hơn nửa đêm, học viện Sử Lai Khắc hiện vẻ yên tĩnh khác thường, trong phòng của Lâm Kiệt, hắn cầm trong tay vật thể hình ống dài, sau khi cẩn thận quan sát, hơi nhếch khóe miệng lên, biểu cảm vốn nghiêm túc dần dần trở nên thả lỏng, mỉm cười: "Cuối cùng làm xong rồi, ha ha, thật sự tốn không ít thời gian của mình. Súng điện từ, không biết là ai may mắn lần đầu tiên nếm thử uy lực của nó".
Lâm Kiệt kể từ lúc nhìn thấy Triệu Vô Cực dễ dàng bị Thái Thản Cự Viên hành hạ trong rừng rậm Tinh Đấu, trong lòng chưa từng yên tâm, càng biết được sự yếu kém của bản thân, vừa đến học viện Sử Lai Khắc liền phớt lờ những thứ khác chạy về phòng mày mò súng điện từ sắp hoàn thành, thời gian không phụ lòng người, bây giờ cuối cùng làm xong rồi.
Lâm Kiệt thu súng điện từ vào trong nhẫn trữ vật, nhớ lại đã mấy ngày chưa giúp Chu Trúc Thanh tôi thể, liền đi đến phòng của cô, lúc này hơn nửa đêm, không biết cô đã ngủ chưa.
Lâm Kiệt đến phòng của Chu Trúc Thanh, mở tâm võng cảm nhận một lúc, nhận ra cô đang ngồi tu luyện, liền không gõ cửa, trực tiếp nhảy cửa sổ đi vào.
Chu Trúc Thanh còn đang tu luyện nghe thấy tiếng động, dừng tu luyện, nhận ra Lâm Kiệt đã xuất hiện trước mặt mình.
"Sao huynh ở đây…". Lâm Kiệt cưỡng hôn Chu Trúc Thanh khi cô còn chưa nói xong.
Lâm Kiệt hôn Chu Trúc Thanh mấy lần, cô cũng không phản đối, hai người liền hôn một cách mãnh liệt, kĩ thuật hôn của Chu Trúc Thanh càng lúc càng thuần thục, chắc là quen tay hay việc.
Lúc này hai người đã nằm trên giường, càng thêm mãnh liệt, Lâm Kiệt khẽ vuốt ve thân thể mềm mại mịn màng của Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh phát ra tiếng thở gấp....
Hai người thở hổn hển, Lâm Kiệt mới buông lỏng môi của Chu Trúc Thanh nói: "Bắt đầu giúp muội tôi thể".
Khuôn mặt đỏ bừng của Chu Trúc Thanh gật xuống, cũng không thẹn thùng, nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Lần này ngược lại Lâm Kiệt không chiếm tiện nghi cô, vẫn nghiêm túc cố gắng giúp cô tôi luyện thân thể.
Sau khi giúp Chu Trúc Thanh tôi luyện đã nửa đêm canh ba.
Lúc này Lâm Kiệt lười biếng nằm trên giường của Chu Trúc Thanh không muốn đi, Chu Trúc Thanh cũng bất lực.
Hai người nằm trên giường như người yêu, Lâm Kiệt lên tiếng: "Bây giờ Ngoại phụ hồn cốt trong người muội thấy sao?"
Chu Trúc Thanh khẽ nói: "Hơi khó khống chế, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều khí lực".
Lâm Kiệt nói: "Ta hiểu chỗ Ngoại phụ hồn cốt của muội, uy lực của nó rất mạnh, hơn nữa độc tố mang theo rất lợi hại, muội phải học được cách khống chế nó, biết chưa?"
Còn có: "Ta đặt tên cho nó là Bát Chu Mâu, muội thấy sao?" Da mặt Lâm Kiệt đủ dày, chuyện của hồn sư có thể sao chép sao?
"Ta nghĩ rất hay".
"Ngày mai ta đưa muội thứ đồ này". Lâm Kiệt nói xong đi lên ôm cơ thể mềm mại của Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh được Lâm Kiệt ôm vào lòng cũng không giãy dụa, ngược lại bình tĩnh nằm đó. Bây giờ Chu Trúc Thanh đã quen việc được Lâm Kiệt ôm, hơn nữa cô nhận ra bản thân đã thích Lâm Kiệt.
Qua một lúc lâu, Lâm Kiệt nhìn Chu Trúc Thanh, nhận ra cô đã ngủ.
Lâm Kiệt cầm chăn qua, đắp lên người cô, đương nhiên cũng đắp lên mình, ôm Chu Trúc Thanh, hai người cùng ngủ.
Ngày thứ hai thức giấc, Chu Trúc Thanh mở mắt ra thấy mình nằm trong lòng Lâm Kiệt, Lâm Kiệt cũng nở nụ cười xấu xa nhìn mình, bị dọa sợ giật nảy người trong nháy mắt, nửa ngồi trên giường, vẻ mặt thẹn thùng, làm người khác không khỏi đi lên cắn hai phát.
"Huynh mau đi ra, không thì lát nữa nhóm Tiểu Vũ sẽ phát hiện". Sắc mặt đỏ bừng của Chu Trúc Thanh đang nói ngược lại cảm thấy kì lạ.
"Muội nói ta đi, được thôi, muội hôn ta cái đi, không thì ta không đi, để họ thấy thì thấy, ngược lại ta không sợ". Nói xong Lâm Kiệt kéo mặt Chu Trúc Thanh qua.
Chu Trúc Thanh hơi do dự hôn lên mặt Lâm Kiệt, vừa muốn đẩy Lâm Kiệt ra ngoài, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tiểu Vũ: "Trúc Thanh, cô dậy chưa?"
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh trở nên hốt hoảng, Lâm Kiệt trái lại không hề quan tâm, còn dùng tay chỉ chỉ miệng mình, Chu Trúc Thanh hiển nhiên biết ý của Lâm Kiệt, đây là muốn cô hôn lên môi hắn, Chu Trúc Thanh nhanh chóng hôn lên môi, lập tức đẩy hắn ra chỗ nào đó nơi cửa sổ, Lâm Kiệt thấy đạt được mục đích cũng không ở lại, cơ thể nhảy lên, biến mất trong phòng Chu Trúc Thanh.
Lúc này Chu Trúc Thanh hồi phục tinh thần, mở cửa ra, thấy Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh đang đợi mình ngoài cửa, trên mặt bình tĩnh nói: "Tối qua ta tu luyện khá trễ".
Trữ Vinh Vinh ngược lại không nghi ngờ, chỉ là mũi Tiểu Vũ hướng về phòng cô ngửi ngửi, trên mặt nở một nụ cười: "Trúc Thanh thật sự tu luyện đêm qua sao?"
Chu Trúc Thanh không biết mũi Tiểu Vũ rất nhạy bén, trên mặt không đổi sắc trong lòng lại hoảng hốt nói: "Đương nhiên rồi".
Dưới sự nghi ngờ của Tiểu Vũ, ba người liền đi ra ngoài.