Lúc Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh đi ra từ đấu trường hồn đấu hai đối hai, Đường Tam cũng đã hoàn thành hồn đấu của mình.
Nhóm mấy người đứng lại vừa cười vừa nói, có thể do thắng lợi hồn đấu hôm nay nên họ trò chuyện vui vẻ và hòa thuận.
Đường Tam hỏi Đới Mộc Bạch: "Viện trưởng đâu?"
Đới Mộc Bạch bất lực nói: "Có trời mới biết ông ấy đi đâu rồi, ông ấy đã dặn dò, nói chúng ta quay về khi kết thúc hồn đấu".
Lúc này Đới Mộc Bạch nhìn Lâm Kiệt dìu Chu Trúc Thanh bước ra, ánh mắt nhanh chóng bốc hỏa, mặc dù bây giờ anh ta rất muốn đi qua chất vấn Chu Trúc Thanh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhịn xuống.
Lâm Kiệt gọi Tiểu Vũ giúp đỡ đưa Chu Trúc Thanh về còn mình đi ra ngoài, về phần đi đâu, Lâm Kiệt ngược lại không nói với họ.
Lúc đi ra khỏi đấu trường hồn đấu, vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng hoan hô hết lần này đến lần khác, hồn đấu hôm nay, đối với họ mà nói, mặc dù không thể nói được hưởng nhiều lợi ích, nhưng thông qua loại thực chiến đối địch như vậy, cảm thấy thu hoạch không nhỏ.
"Các ngươi về trước đi, vừa nãy viện trưởng nói để ta đi một chuyến đến cửa hàng của ông ấy". Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói, đôi mắt nhỏ toát lên vài phần hưng phấn.
"Đới Lão đại, ngươi đi hay không?"
"Không đi, đừng nói nhiều nữa, mau đi đi". Đới Mộc Bạch tức giận trừng mắt với anh ta, khóe mắt như liếc về Chu Trúc Thanh.
Mấy người đi về học viện Sử Lai Khắc, về sau Đới Mộc Bạch hình như có chút mâu thuẫn với Chu Trúc Thanh.
Lúc này bóng dáng của Lâm Kiệt đi lại một cách nhanh chóng, nhìn về phía dáng người có hơi quen thuộc kia, một số cao thủ đang bảo vệ anh ta ở bên cạnh. Lâm Kiệt thầm nói trong lòng: "Làm sao anh ta lại ở đây". Lén lút quan sát hồi lâu, Lâm Kiệt liền xoay người đi về học viện Sử Lai Khắc.
Lâm Kiệt quay về học viện Sử Lai Khắc, nhận ra không có ai liền quay về kí túc xá, bắt đầu tu luyện một ngày.
Đùng, đùng, đùng!
Lúc này cửa phòng Lâm Kiệt vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Kiệt đang xếp bằng trên giường tu luyện liền mở mắt, từng tia chớp lóe lên trong mắt.
Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, nhìn thấy Chu Trúc Thanh đang đứng trước cửa.
Toàn thân vẫn mặc đồ đen, trên mặt cô bớt vẻ lạnh lùng, nhiều hơn hết là vài phần kiên định, vốn dĩ đôi mắt lớn còn hơi đỏ bừng, dường như mới khóc.
"Ta muốn trở nên mạnh hơn". Giọng điệu của Chu Trúc Thanh có vẻ nghẹn ngào lại nói thật kiên quyết.
Lâm Kiệt nhìn Chu Trúc Thanh với đôi mắt đỏ có hơi kì quái, kéo cửa ra nói: "Đầu tiên vào đây đã".
Chu Trúc Thanh đi vào phòng lại không hề ngại ngùng ngồi ở bên giường, Lâm Kiệt ngồi ở bên cạnh cô hỏi: "Muội khóc hả?"
Cơ bản Lâm Kiệt không ngờ rằng Chu Trúc Thanh sẽ khóc, trong lòng nghĩ: "Là lúc mình rời đi xảy ra chuyện gì sao?” Trong nhận thức của Lâm Kiệt, Chu Trúc Thanh vẫn là một cô gái nội tâm dũng cảm, lạc quan kiên cường, đích thị không ngờ rằng có ngày cô sẽ khóc, hoặc nội tâm mỗi người đều có lúc mềm yếu, Chu Trúc Thanh bây giờ hiển nhiên có hơi yếu đuối.
Lúc này Chu Trúc Thanh mang vẻ nghẹn ngào nói: "Huynh biết ta xuất thân từ nhà họ Chu quý tộc của Đế quốc Tinh La. Vì võ hồn U Minh Bách Trảo của nhà họ Chu và võ hồn Bạch Hổ của nhà họ Đới thuộc hoàng thất đế quốc Tinh La có thể thi triển ra dung hợp kĩ võ hồn --- U Minh Bạch Hổ, uy lực mạnh mẽ có thể vượt cấp chiến đấu, quan hệ hai nhà mật thiết, đời đời thông gia”. Nói đến đây, Chu Trúc Thanh dừng một lúc. “Lại nói, ta thuở nhỏ định hôn với Đới Mộc Bạch, tuân theo gia quy nhất định phải cạnh tranh với tỷ tỷ Chu Trúc Vân để trở thành người thừa kế gia tộc, người cạnh tranh thất bại sẽ bị xóa bỏ hoặc là bị nhốt để tránh gia tộc nổi loạn”. Tiếp theo giọng điệu của cô có hơi kích động nói: "Ta không chấp nhận vận mệnh như vậy, ta muốn chống đối, nhưng thực lực của ta quá yếu. Ta chỉ có thể rời khỏi gia tộc, đi tìm Đới Mộc Bạch, cho rằng anh ta có thể tu luyện tốt, không ngờ rằng anh ta sẽ như dáng vẻ bây giờ".
Được rồi, Lâm Kiệt bây giờ hiểu rõ, Chu Trúc Thanh là vì thất bại hồn đấu hôm nay càng biết được bản thân yếu đuối, về sau lại ngả bài với Đới Mộc Bạch, cuối cùng hai người chia tay trong buồn bã, kết quả lại thành ra như bây giờ.
Lâm Kiệt để tay lên vai của Chu Trúc Thanh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ta hiểu rồi, nhưng muội chắc chắn muội có thể buông tay". Khóe miệng hắn lại cười nói: "Không sợ bị ta lợi dụng sao".
Vừa nói đến lợi dụng, vốn khuôn mặt có hơi suy sụp của Chu Trúc Thanh lại tan biến, mắt cũng không đỏ nữa, ngược lại sắc mặt đỏ ửng, rất đáng yêu, trong lòng có hơi dao động lại vừa kiên định.
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn".
"Được". Lâm Kiệt đáp lại.
Chỉ thấy Chu Trúc Thanh có hơi ngại ngùng cởi bỏ quần áo trên người, cảnh xuân trên người không che đậy.
Ánh mắt của Lâm Kiệt có hơi ngơ ngác, lỗ tai nóng lên, trong lòng có chút bất an.
Lúc Chu Trúc Thanh ngại ngùng cởϊ qυầи áo, sau khi cởi xong ngược lại trở nên buông thả, trực tiếp ngồi trước mặt Lâm Kiệt.
Lúc Chu Trúc Thanh đưa lưng về phía Lâm Kiệt, hắn đi lên ôm Chu Trúc Thanh vào lòng.
Chu Trúc Thanh cảm giác sau lưng bỗng nhiên bị ôm lấy, thân thể mềm mại khẽ run, cơ thể có hơi căng thẳng, vốn dĩ có chút vùng vẫy, nhưng vừa nhớ tới những lời bản thân hồi nãy nói ra liền kiềm chế lại.
Lúc Lâm Kiệt ôm lấy Chu Trúc Thanh người để trần, mặc dù sau lưng nhưng cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Hắn hiển nhiên nhận thấy cơ thể của cô hơi nóng lên một cách rõ ràng.
Lâm Kiệt nói khẽ bên tai của cô: "Đừng cử động, thế này sẽ càng hiệu quả hơn".