Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Chương 5: Hồn Thú Bốn Nghìn Năm

Hồn thú bốn nghìn hai trăm năm, Lôi Chu, có thực lực mạnh mẽ, nghe nói vẫn được coi là một loại dị thú, cho dù hồn vương bình thường cũng không phải là đối thủ.

*Lôi Chu: nhện sấm sét

Vừa mới bắt đầu Lâm Kiệt còn cho rằng đây là một con nhện mặt người, ai nói nó chỉ là con nhện, nếu như con nhện mặt người là con mang hồn hoàn thứ ba của Đường Tam, nếu mình gϊếŧ chết sẽ nổ hồn cốt hay không. Đương nhiên đều do Lâm Kiệt tự mình suy nghĩ mà thôi, kết quả hiển nhiên không phải.

Nhớ lại hình như có một con Lôi Chu cấp cao lôi đình từ học viện hồn sư có võ hồn của riêng nó, không biết có giống với con Lôi Chu này hay không.

Lôi Chu không phải sinh vật bầy đàn, gần đây cũng không có hồn thú có thể làm hại đến nó, đây là thông tin Tâm Võng cảm nhận được.

Lâm Kiệt có tự tin gϊếŧ chết nó, cơ thể bây giờ của Lâm Kiệt đã trải qua thời gian lôi điện mỗi ngày, đến hắn còn không biết giới hạn mạnh mẽ bao nhiêu, hơn nữa có nhiều át chủ bài chưa bao giờ được sử dụng.

Lâm Kiệt thu lại khí tức của mình, chậm rãi tìm kiếm phương hướng của Lôi Chu, vốn cho rằng sẽ đánh lén nó, ai mà biết, vừa lại gần liền bị nó phát hiện.

"Không hổ là Lôi Chu hơn bốn nghìn năm, cảm giác nhạy bén thật sự".

Vù, vù, trong nháy mắt Lôi Chu đến trước người Lâm Kiệt, tám chân của con nhện lóe ra lôi quang màu trắng xanh, hai chân trước đánh về phía Lâm Kiệt, quá trình xảy ra nhanh chóng, không hề lưu tình chút nào, đây là một đòn tấn công muốn Lâm Kiệt mất mạng.

Lâm Kiệt có thể bị đánh trúng không, hiển nhiên là không.

Chỉ thấy trên người Lâm Kiệt lóe ra lôi quang, hai chân khom lại, cơ thể thấp xuống, dùng lực dưới chân, cả người vọt đến sau lưng Lôi Chu, quá trình xảy ra nhanh chóng.

Lôi Chu nhìn thấy tấn công không gϊếŧ chết được nhân loại trước mặt, dường như hơi tức giận.

Chỉ thấy Lôi Chu đột nhiên xoay người, mạng nhện nhanh chóng từ trong miệng Lôi Chu phun ra ngoài, bay về phía người của Lâm Kiệt.

Bóng dáng Lâm Kiệt lóe lên, lại lần nữa tránh ra, hơi quay đầu lại nhìn chỗ mạng nhện vừa rơi xuống.

Hắn chỉ nhìn thấy cây cối sau lưng bị ăn mòn phá hủy hầu như không còn gì, bốc lên làn khói tím, có thể thấy được mức độ phá hủy thế nào.

"Chết tiệt, đây là ép ta đánh ngươi đến chết đây mà". Lâm Kiệt thầm nói trong lòng, nhanh chóng tích tụ hồn lực vào trong hai tay, chỉ thấy hai tay Lâm Kiệt giống như mang hai chiếc găng tay vô hình, lôi quang tỏa ra, nhìn đôi tay vừa rất bình thường nhưng cũng rất cuồng bạo.

Đây là sử dụng nhỏ trong năng lực của Lâm Kiệt dựa vào hình thức lôi độn phóng ra ngoài, giống như đưa hình thức lôi độn từ toàn bộ cơ thể thu nhỏ vào trong tay, mặc dù tốc độ không nhanh bằng hình thức lôi độn, nhưng sức mạnh và khống chế đều tăng mạnh, Lâm Kiệt gọi nó là Lôi Đình chi thủ.

Chỉ thấy Lâm Kiệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lôi Chu, một đấm đánh ra, đùng một tiếng, Lôi Chu đột nhiên bay ngược ra sau.

Lâm Kiệt lại chợt xuất hiện bên cạnh Lôi Chu, tốc độ nhanh đến mức giống như dịch chuyển tức thời, một đấm lại một đấm đánh về cơ thể của Lôi Chu, cuối cùng lúc đánh Lôi Chu đến thoi thóp mới dừng lại.

Lâm Kiệt lại quay đầu nhìn về nơi vừa bị mạng nhện ăn mòn, rồi quay đầu nhìn Lôi Chu bị đánh trên mặt đất nói: "Chà, thật sự coi tiểu gia ăn chay à, vốn cho rằng cho ngươi thoải mái một chút, nhưng phải đánh ngươi gấp đôi thì ngươi mới cam lòng đúng không, hà cớ gì".

Lâm Kiệt rút dao găm dắt ở bên hông ra, lên trước bổ một đao, một hồn hoàn màu tím đậm từ trong thi thể Lôi Chu bay lên.

Lâm Kiệt nhìn hồn hoàn này một lúc, không vội vã hấp thu, lại nâng dao găm trong tay lên xem, khoa tay múa chân một lúc, thế mà không dính một giọt máu.

"Ừm, xem ra không lỗ, tốn của mình mấy chục kim tệ, thật là tiền nào của nấy. Không lỗ".

Dao găm này là Lâm Kiệt mua được lúc ở thành Tác Thác, lúc đầu hắn muốn mua một thanh kiếm để trang trí cho bản thân, tìm kiếm một lúc lâu, phát hiện không có cái nào thích hợp, cuối cùng mới nhìn trúng dao găm này, lúc thanh toán chính Lâm Kiệt cũng giật nảy mình, con dao găm này lại rao bán trên trăm kim tệ, Lâm Kiệt có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn đập chết chưởng quỹ này, về sau Lâm Kiệt lộ ra hồn hoàn, chưởng quỹ nhìn thấy giống như có hơi hoảng sợ, cuối cùng Lâm Kiệt sử dụng tài ăn nói của mình để giảm giá xuống mấy chục kim tệ, bây giờ xem ra cũng không lỗ.

Vỏ ngoài của Lôi Chu cứng chắc như vậy lại bỗng nhiên bị cắt ra, còn không dính một giọt máu.

Dắt dao găm lại bên hông, Lâm Kiệt ngồi xuống bên cạnh thi thể của Lôi Chu, dẫn hồn hoàn đi vào cơ thể và bắt đầu hấp thu hồn hoàn.

Toàn bộ quá trình lại rất thuận lợi, hắn không hề cảm nhận một chút oán hận của Lôi Chu.

Lâm Kiệt nhỡ rõ bản thân lúc hấp thu hồn hoàn của Kiếm Xi Hổ lần đầu tiên vào hơn bốn trăm năm trước, cảm nhận được rất rõ ràng từng tia oán hận của Kiếm Xi Hổ, còn bây giờ hắn lại không cảm nhận được tia oán hận nào.

Có phải lúc đó cơ thể mình chưa mạnh mẽ như bây giờ không, có lẽ là vậy.

Lâm Kiệt cảm nhận một chút hồn kĩ mà hồn hoàn Lôi Chu đem đến, "Ừm, hồn kĩ khá thú vị, mạng nhện của Lôi Chu phóng ra ngoài giống như công kích lôi điện bình thường của mạng nhện, còn mang theo hiệu quả tê liệt, cảm giác được, khá tốt, mặc dù không sánh được với hồn kĩ tự tạo"

Hắn phóng thích hồn kĩ thứ ba, cảm thấy không tệ, ôi, đây là buộc mình đi theo tiết tấu của hệ khống chế, nhưng khống chế hay cường công đối với mình mà nói đều như nhau.

Chính lúc này, thi thể của Lôi Chu từ từ biến mất, ở giữa đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, một vật thể hình dải dài ước chừng ba mươi cm, hình dáng không tuân theo quy tắc hiện lên.

Lâm Kiệt bước qua cầm đồ vật trong tay quan sát, vẻ mặt chấn động, lại là hồn cốt. chính xác hơn chắc là trang bị, vì cơ bản không có hình dáng của xương. Gϊếŧ hồn thú, rơi hồn cốt, cảm thấy giống như trò chơi gϊếŧ quái vật rơi trang bị ở kiếp trước.

Thật sự là một thế giới thú vị.

Hồn cốt này còn là xương cánh tay phải hơn bốn nghìn năm.

Nhớ kiếp trước từng thấy, Đường Tam hình như gϊếŧ nhện nổ hồn cốt, lẽ nào thế giới này gϊếŧ nhện phải nổ hồn cốt, không thể nào, nghĩ không ra, nghĩ không ra.

Bỏ đi, có hồn cốt mà không cần chẳng phải là ngốc thì là gì, xem xem năng lực là gì.

Lâm Kiệt cầm hồn cốt không xương trong tay cảm nhận một lúc, biết được kĩ năng của hồn cốt phía sau chỉ muốn hét to lên một tiếng: "Trời".

Loại chuyện này đều có, đây là tiết tấu muốn mình làm người nhện, chính nó.

Nói như vậy, sau khi hấp thu hồn cốt mới có thể biết được năng lực của nó, nhưng không biết tại sao, Lâm Kiệt có thể cảm nhận năng lực bên trong hồn cốt, hoặc đây là thiên phú của Lâm Kiệt.

Không sai, kĩ năng hồn cốt mang theo chính là nhả tơ, sau khi hấp thu hồn cốt, cổ tay đột nhiên phun ra tơ nhện, tơ nhện có thể thu phóng tự nhiên, tơ nhện sẵn có. Ba loại hiệu quả gồm dính, kịch độc, tê liệt, độc này còn rất lợi hại.

Lâm Kiệt hồi phục lại tinh thần.

Hắn nhìn hồn cốt trong tay, trong lòng rất muốn biết hồn cốt nổ tung như thế nào, mới đánh thi thể Lôi Chu tại sao đột nhiên lại không còn nữa, liền phát nổ ra thứ đồ giống như xương nhưng cũng không giống xương này, Lâm Kiệt cũng không có ý định dung hợp, hắn muốn nghiên cứu một chút xem xem có thể nghiên cứu ra thứ đồ gì không.

Vẫn nên thu lại trước, qua vài ngày sau rồi nghiên cứu.

Nơi này rõ ràng không thích hợp làm những việc này, Lâm Kiệt thu hồn cốt vào trong nhẫn Hồn Đạo Khí, nhìn sắc trời cũng chưa quá tối, bây giờ ra ngoài chắc có thể kịp tới thị trấn nhỏ lân cận bên ngoài.

Lâm Kiệt thật sự không muốn một lần nữa phiêu bạt qua đêm bên ngoài, những ngày này vẫn ở trong rừng rậm Tinh Đấu, ăn và ngủ tùy ý sắp xếp, bây giờ hắn muốn tìm một căn phòng ngủ một giấc.

Lâm Kiệt mở Tâm Võng dò xét một hồi động tĩnh xung quanh, không có nguy hiểm gì mới đứng dậy đi bộ ra bên ngoài.

Hắn né tránh nơi cảm nhận được nguy hiểm, sau một vài giờ cuối cùng mới đi ra khỏi rừng rậm Tinh Đấu.

Lâm Kiệt lại tốn hơn nửa giờ đi đến thành trấn lân cận, tiêu mấy kim tệ tìm được một nơi dừng chân tốt nhất ở đây, hắn ăn thật no, sau đó tắm rửa sạch sẽ, đánh một giấc đến trời sáng.

Ngày thứ hai sau khi Lâm Kiệt thức dậy, thu dọn đồ đạc nên đem theo, lại mua một số đồ tiếp tế liền đi về hướng của vương quốc Ba Lạp Khắc.