Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Chương 2: Thiên Điểu

Tuy rằng kiếp trước Lâm Kiệt không phải là học bá. Nhưng mà là một học sinh ba tốt, có đam mê tha thiết với phim 2D.

Naruto, One Piece,… là những Anime quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Lúc trước xem Naruto, liền vô cùng thích Kakashi, mà làm Kakashi thì tuyệt kỹ Thiên điểu là thứ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn

Có người sẽ hỏi, ngươi chỉ quen thuộc mà thôi, lại không hiểu nguyên lý.

Ở đây, Lâm Kiệt sẽ giải thích với mọi người, Thiên điểu, tập trung năng lượng thuộc tính lôi vào trong tay không ngừng áp súc, sau đó người sử dụng di chuyển với tốc độ cao, di chuyển càng nhanh thì uy lực càng lớn, trong lúc sử dụng phát ra hàng ngàn tiếng chim hót, cho nên gọi là Thiên điểu.

Đương nhiên thao tác cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, mà phải luyện tập hơn một năm mới thành công.

Nhìn cái cây phía trước bị Thiên điểu xuyên qua, trong lòng vẫn có hơi đắc ý. Xem ra cũng không có phí phạm thời gian luyện Hồn kỹ tự nghĩ ra, Thiên điểu là một chiêu thức có tính xuyên thủng rất mạnh, làm sát chiêu cũng không tệ. Chỉ là có chút đáng tiếc cho cây hòe già trong viện của Lâm Kiệt.

Hiện tại Lâm Kiệt đã có thể vận dụng Hồn kỹ của các Hồn hoàn như một cánh tay.

Võ hồn của Lâm Kiệt có thể đi hệ cường công, cũng có thể đi hệ khống chế, vốn là Lâm Kiệt muốn đi hệ khống chế, sau lại phát hiện mình có thể vừa khống chế vừa cường công.

Hồn hoàn thứ nhất của Lâm Kiệt là gϊếŧ một con Kiếm Xỉ Hổ khoảng bốn trăm năm, lúc ấy thực lực của Lâm Kiệt quá mức nhỏ yếu, chỉ có thể dùng nhiều tiền mời liệp hồn đội đi rừng rậm hồn thú săn bắt, tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng mà miễn cưỡng có thể dùng được.

Hồn kỹ tên là Lôi Đình chi thể, tăng cường 50% tốc độ, phòng ngự, công kích, ngươi có thể tưởng tượng, tốc độ, công kích của Lôi Điện vốn đã mạnh, nếu như lại tăng thêm 50% công kích cơ sở, rồi lại dùng Thiên điểu, hắc hắc, vậy thì không cần phải nói nữa.

Đây là kỹ năng của Hồn hoàn, lúc có được kỹ năng này, Lâm Kiệt nghĩ tới một năng lực rất tương tự với kỹ năng này, có thể còn lợi hại hơn so với Hồn kỹ, vào lúc dùng Võ hồn Lôi Điện không ngừng rèn luyện thân thể, hoạt tính của các tế bào sống không ngừng tăng lên, hiện tại năng lực kia đã có chút hình dáng.

Lâm Kiệt nhìn lại cái cây trước đó đã bị xuyên qua, cúi đầu suy nghĩ.

"Ừm."

"Tốc độ là đủ rồi, nhưng mà lượng ngưng tụ áp súc không đủ, phải đẩy nhanh tốc độ ngưng tụ áp súc hồn lực hơn, như vậy uy lực của Thiên điểu mới có thể gia tăng lên nhiều."

Hồn lực của bản thân Lâm Kiệt chính là thuộc tính Lôi, không cần chuyển hóa, chỉ cần đẩy nhanh ngưng tụ áp súc hồn lực hơn là được.

Chỉ thấy Lâm Kiệt vươn tay phải, từng tia Lôi Điện không ngừng hiện lên ở trong tay hắn, ngưng tụ áp súc, rồi lại ngưng tụ áp súc

"Chi chi chi ~"

Giống như có hàng trăm ngàn con chim đang kêu to.

Lâm Kiệt lẩm bẩm: "Hiện tại đủ rồi." Nói xong, Thiên điểu trong tay nhắm ngay giữa cây.

"Ầm!"

Một bàn tay trực tiếp xuyên qua một thân cây có độ dày hơn 60cm.

Phách ~ một tiếng, rút tay ra.

Nhìn hai cái lỗ hổng xuyên qua thân cây, một cái thoạt nhìn vỏ cây có chút tán loạn, lỗ hổng trên cây không nhẵn lắm, một cái thì lỗ hổng thông suốt, vỏ cây không hề có hiện tượng tán loạn.

Xem ra là lúc muốn sử dụng, phải ngưng tụ áp súc tốc độ và hồn lực tới một điểm cố định, mới có thể phát ra uy lực càng cường đại hơn và cũng càng thêm ổn định.

Đúng lúc này một giọng nói có chút mềm mại truyền đến.

"Anh, anh đang làm gì vậy? Sao anh lại phá cây trong viện đi, nếu cây hòe già này bị chết héo thì làm sao giờ?"

Nghe những lời chất vấn, trong lòng Lâm Kiệt thật là không biết phải nói gì, sao lại không phải là kiểu em gái có giọng nói mềm mại gọi onii-chan chứ, em gái không ngoan như vậy, cũng chỉ có nhà mình mới có, đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ ở trong lòng, sẽ không nói ra.

"Nhiên Nhiên, sao em lại về rồi, không đi học sao?"

Lâm Nhiên, em gái không đáng yêu của Lâm Kiệt, đương nhiên là tính cách không đáng yêu, vẻ ngoài vẫn rất đáng yêu, võ hồn Liên hoa, năm nay mười tuổi, nhỏ hơn Lâm Kiệt hai tuổi, hồn lực Tiên Thiên cũng là cấp 4, hồn sư cấp 19.

Về phần tại sao em gái Lâm Kiệt hồn lực Tiên Thiên chỉ có cấp 4 lại thăng cấp nhanh như vậy.

Cái này có liên quan đến Võ hồn Lôi Điện của Lâm Kiệt.

Lúc ban đầu mình đã cho là Võ hồn Lôi Điện chỉ có thể sử dụng cho thân thể mình, lúc sau lại phát hiện hồn lực của em gái mình thăng cấp vô cùng chậm, mình đã nghĩ thử một lần xem có thể giúp con bé rèn luyện thân thể, rèn luyện thể phách không, làm cho việc tu luyện hồn lực của con bé trở nên nhanh hơn một chút.

Dưới nhiều lần thực nghiệm của Lâm Kiệt, cuối cùng, trời không phụ người có lòng, đã thành công. Đương nhiên này đều là do Lâm Kiệt khống chế hồn lực tinh chuẩn.

Nói chung là hồn lực có thể chữa thương khôi phục cho người khác, nhưng mà của hắn là hồn lực thuộc tính Lôi, chẳng phải là nên có hại sao? Đây chính là chỗ đặc biệt của Võ hồn Lôi Điện Lâm Kiệt, chỉ cần Lâm Kiệt có thể khống chế tinh chuẩn hồn lực thuộc tính Lôi, thì có thể sinh ra vô hạn khả năng.

"Anh, hiện tại em đã dừng ở cấp 19 hơn một năm, em cảm giác mình sẽ mãi kẹt ở hồn sư, rất rất khó đột phá." Sau khi Lâm Nhiên nói xong, đôi mắt tròn xoe có chút đỏ lên.

"Yên tâm, Nhiên Nhiên, sẽ không đâu."

Em gái có chút nức nở nói: "Nhưng mà anh đã là Đại hồn sư cấp 23, em đến giờ vẫn dừng lại ở hồn sư cấp 19 đây này."

"Anh chỉ là tu luyện nhiều hơn Nhiên Nhiên hai năm, nên chắc chắn là sẽ hơn em rồi."

"Nhiên Nhiên không cần lo lắng, hiện tại em cứ thả lỏng bản thân, không cần phải ép buộc bản thân mình tu luyện như vậy, biết không! Chờ thêm một thời gian ngắn nữa là đến sinh nhật Nhiên Nhiên, anh sẽ tặng em một món quà, đảm bảo Nhiên Nhiên có thể đột phá cấp 20, được không."

"Thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy anh không được chơi xấu đó nha."

Đương nhiên là anh sẽ không chơi xấu, trong lòng nói: Qua một thời gian ngắn nữa, khi mình khống chế hồn lực càng thêm thuần thục hơn, có lẽ có thể xem xem có thể lấy được một ít tiên thảo cho em gái dùng không.

Phía sau truyền đến một giọng nữ có chút trưởng thành: "Sao các con lại đứng ở trong sân vậy, sao không vào trong nhà."

"Mẹ, mẹ về rồi, con nhớ mẹ." Nói xong, Lâm Kiệt bước đến kéo tay mẹ hắn bước vào trong nhà.

"Thằng bé này, thật là, sao lại làm cho sân lộn xộn lên như vậy, con không sao chứ?” Nói xong còn nhìn khắp người Lâm Kiệt.

Giọng nói của mẹ vẫn luôn rất dịu dàng.

"Mẹ, không sao, này là con tu luyện không để ý tạo thành, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận." Nhìn mẹ dịu dàng, trong lòng hắn càng trở nên kiên định, về sau nhất định phải kiếm cho mẹ một gốc tiên thảo, cho dù không thể giúp bà tu luyện, cũng có thể giúp bà cải thiện thể chất, kéo dài tuổi thọ.

Kiếp trước Lâm Kiệt là một cô nhi, từ nhỏ chưa từng gặp cha mẹ, kiếp này có thể có được mẹ yêu thương, Lâm Kiệt cảm thấy thật may mắn, hắn nhất định sẽ làm cho người nhà hạnh phúc hơn.

Mẹ quay đầu lại nhìn em gái còn đứng ở trong sân một chút nói: "Nhiên Nhiên ~ mau vào."

Sau khi Lâm Nhiên nghe được, không khỏi trợn trắng mắt trong lòng: "Hừ ~ bây giờ mới nhìn thấy mình."

"Sao trong mắt mẹ toàn là anh trai vậy chứ." Lâm Nhiên nói.

Lúc này Lâm Kiệt đánh gãy lời của mẹ, nói: "Đúng rồi mẹ, hiện tại cửa hàng thế nào?"

"Hiện tại cửa hàng tốt lắm, Kiệt nhi không cần lo lắng."

Bởi vì trước đây trong nhà tương đối nghèo, Lâm Kiệt liền giật giây mẹ làm chút buôn bán, lúc ban đầu bà vẫn không muốn, cảm thấy trải qua những ngày tháng bình thường như vậy cũng không tệ, mãi đến sau khi mình thức tỉnh võ hồn, suy nghĩ thật nhiều biện pháp mới thuyết phục được mẹ, hiện tại trong nhà cơ bản đã không thiếu tiền.

"Đúng rồi, Tiểu Kiệt, con đã nghĩ muốn đi học viện hồn sư cao cấp nào chưa?"

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã nghĩ kỹ rồi, mẹ không cần lo lắng."

"Sao lại không lo lắng chứ, học viện cao cấp cho quý tộc thì chúng ta đừng nghĩ đến, tuy rằng chúng ta có một ít tiền, nhưng mà…"

"Được rồi, mẹ, con biết chừng mực mà." Hắn vội vàng đánh gãy lời mẹ nói, bằng không bà sẽ nói cả nửa ngày. Mẹ của hắn có một điểm là quá mức quan tâm đến hắn, mỗi lần nói đều nói cả nửa ngày.

"Được rồi được rồi, nếu Tiểu Kiệt biết thì tốt rồi, vậy mẹ đi nấu cơm cho con."

Sau khi ăn bữa tối ấm áp cùng mẹ và em gái, Lâm Kiệt trò chuyện với mẹ và em gái chút chuyện hằng ngày.

Sau đó trở về phòng tu luyện.

Một đêm không nói chuyện