Câu Được Một Em Vợ Thần Tiên

Chương 8

Tô Nam Thiền nửa tin nửa ngờ quan sát biểu cảm của Chung Vũ Tiên, như dự đoán, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trên khuôn mặt con hồ ly già hai trăm tuổi này.

Cũng đúng thôi, anh mới mười tám, hai đời cộng lại cũng không quá năm mươi tuổi, mà đối phương đã gần hai trăm tuổi, luận về tâm tính hay kinh nghiệm anh đều không phải đối thủ của cậu, có thể nhìn ra được điều gì mới là lạ, nếu phát hiện ra được thì càng đáng cảnh giác hơn.

Nhưng nếu muốn anh tin tưởng tuyệt đối từng lời của Chung Vũ Tiên, điều đó là hoàn toàn không thể.

“Cậu nói nghe hiên ngang lẫm liệt như vậy, có bằng chứng gì không?” Tô Nam Thiền hỏi thẳng ra, thể hiện tinh thần liều lĩnh của một con bê non không sợ hổ: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, mỗi thời điểm đều có những khu vực gặp tai họa và kiếp nạn, cơ duyên của ngài lại cố tình lựa chọn góc xó xỉnh Bình Hương này, chẳng lẽ không kể được lý do nào đáng tin sao?”

Chung Vũ Tiên mỉm cười: “Có chứ, nó nằm ở trong cơ thể của anh, một nửa sức mạnh và ký ức đó của tôi. Nhiều năm trước, vì một số nguyên nhân mà tôi quên bẵng đi, sau đó chúng đã rơi xuống trần gian, tình cờ rơi vào Bình Hương, vì vậy cơ duyên đã dẫn dắt tôi đến đây để tìm kiếm. Nhưng tôi tìm thấy chúng rồi, lại không có được chìa khóa để dung hợp chúng, khi ép buộc chúng hợp nhất vào cơ thể lại sinh ra một sự phản kháng dữ dội.”

Dừng lại một chút, sau đó cậu tiếp tục nói: “Vì thế tôi nghe theo đề nghị của một vị đạo hữu giỏi bói toán trong môn phái, đó là đặt chúng vào cơ thể của người đầu tiên mà tôi gặp để tạm thời lưu trữ, sau đó tôi sẽ thi triển thuật pháp phong ấn. Người mà tôi đã chọn, chính là anh.”

Sau khi thổ lộ một cách thẳng thắn thành thật như thế, chính Chung Vũ Tiên cũng sững người, ánh mắt cậu lạnh lùng, nhíu mày khó hiểu.

Hắn cũng không phải là cái gì có chuyện nói thẳng thật thành người, hôm nay đây là có chuyện gì? Như thế nào tại đây thiếu niên trước mặt, nói chuyện liền điểm che sức đều không làm?

Cậu không phải là người thật thà có gì nói nấy, hôm nay sao lại thế này?

Sao có thể kể chuyện mà không chút che giấu trước mặt chàng trai này?

Không hiểu sao Chung Vũ Tiên lại có chút không vui, nhưng cậu che giấu cảm xúc rất tốt, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Tất nhiên Tô Nam Thiền không hề hay biết, anh chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi bình tĩnh lắc đầu nói: “Tôi vẫn không tin cậu. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Bình Hương thì thà tin là có còn hơn không, tôi có thể tạm thời hành động cùng anh.”

Chung Vũ Tiên chỉ cười mà không nói.

Nhưng Tô Nam Thiền lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Không đúng, mặc dù là tôi câu cậu lên, nhưng trên bờ có nhiều người vây quanh như vậy, tại sao cậu lại cố tình lựa chọn tôi?”

Dù sao thì cậu đã nói là “gặp được” chứ không phải “nhìn thấy”.

Chung Vũ Tiên nhìn anh một cách chăm chú, mãi đến khi cái nhìn đó khiến anh rụt vai lại, cậu mới nở một nụ cười dịu dàng: “Trong lời khuyên của vị đạo hữu kia có một điều, nếu đồng thời gặp được rất nhiều người thì chọn người đẹp nhất trong số đó.”

“…”

Trong lòng, Tô Nam Thiền đang chắp tay trước ngực: Cảm ơn cậu, người tốt bụng sắp bị sét đánh.

Hai người im lặng một lúc, gió nhẹ thổi qua bãi cỏ lau, trời đất cũng yên tĩnh lại.

Tô Nam Thiền ngồi xổm bên bờ suối, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước rồi chớp mắt, vất vả lắm mới ổn định lại cảm xúc, cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng cũng giảm bớt rất nhiều, lúc này anh mới hỏi: “Này chàng tiên họ Chung, kiếp nạn ở Bình Hương mà ngài vừa nhắc đến là gì vậy? Định hoá giải kiếp nạn đó bằng cách nào, và cần tôi làm gì?”

Chung Vũ Tiên dựa người vào thân cây, ánh nắng xuyên qua những khe hở của cành lá, tách thành từng mảnh bụi vàng rơi trên bộ quần áo màu trắng tinh khôi của cậu, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, mà cậu chính là nhân vật trong tranh.

Chung Vũ Tiên vươn tay, một chú chim bay đến đậu lên ngón tay cậu và hót líu lo. Nhưng Tô Nam Thiền vừa mới mở miệng đã khiến nó sợ hãi bay đi mất, khuất dần trong cành lá xum xuê.

Cậu mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng: “Số phận là thứ không thể nói rõ được, tôi chỉ có thể nói với anh rằng khoảng ba tháng nữa sẽ có chuyện ập tới. Trước lúc đó tôi phải lấy lại ký ức và sức mạnh của mình, nếu không thì phiền phức lắm.”

Cậu nhìn sang Tô Nam Thiền, trông thấy anh đang chống cằm lắng nghe thì bất chợt cảm thấy mềm lòng.

"Ba tháng." Chung Vũ Tiên đổi ý: “Anh đi cùng tôi đến Phù Du Thuỷ Thị để tìm chìa khoá, thời hạn là ba tháng. Sau ba tháng, nhất định tôi sẽ cứu được Bình Hương.”

Tô Nam Thiền hỏi: “Cụ thể phải làm gì?”

“Đến lúc đó rồi nói.”

Tô Nam Thiền không suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý: “Được thôi, nhưng trước hết tôi phải báo với người nhà đã kẻo họ lo lắng.”