Câu Được Một Em Vợ Thần Tiên

Chương 5

Mọi người ồ ạt tản ra chỗ khác, thực sự không ai ở lại.

Ngay cả Trần Thụ cũng chạy đi, lo lội nước vớt củ ấu và ngó sen của mình.

Tô Nam Thiền nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu, anh tặc lưỡi nói: “...Đúng là… chân thật vl.”

Đứng yên tại chỗ trong chốc lát, Tô Nam Thiền cố gắng điều chỉnh tâm trạng, cúi người miễn cưỡng cõng người đàn ông kia lên lưng.

Không còn cách nào khác, đây là tiên duyên do chính anh câu được, nên phải tự mình chịu trách nhiệm đến cùng, trước tiên phải đưa người về nhà đã.

“Trần Thụ! Xem chừng giỏ cá của anh một chút!” Tô Nam Thiền vừa đi vừa dặn dò người bạn thân: “Anh sẽ quay lại ngay!”

“Em biết rồi!” Trần Thụ vẫy vẫy bàn tay dính đầy bùn lầy với anh: “Anh cứ yên tâm mà đi!”

“…”

Tô Nam Thiền bước dọc theo con đường về nhà, thong thả rẽ trái rồi rẽ phải.

Chàng trai đang nằm sấp trên lưng anh, nhẹ như một chiếc lông vũ, hơi thở cũng nhẹ nhàng tựa gió xuân, dường như thi thoảng lướt qua tai anh.

Nhịp thở của bọn họ dần trở nên đồng điệu, ngay cả nhịp tim cũng không biết đã trùng khớp từ lúc nào.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này, tâm trí Tô Nam Thiền cũng lặng lẽ trải rộng.

Thế giới này có thần tiên và ma quỷ, Tô Nam Thiền đã biết từ ngày đầu tiên anh xuyên tới.

Khi đó anh được cậu bế, còn mợ đứng chống chọi một mình ở phía trước, đối mặt với sự bao vây từ vô số yêu quái và ác quỷ, phải gϊếŧ ra một con đường máu để cứu sống bọn họ.

Cậu và mợ luôn nghĩ anh không nhớ gì khi còn nhỏ, nên đã giả làm người bình thường suốt mười tám năm trước mặt anh, nhưng họ không biết rằng anh nhớ tất cả và cũng biết mọi chuyện.

Bọn họ đều không phải người bình thường, và chính anh cũng vậy.

Nhưng thần tiên trên thế giới này cũng giống như ma quỷ, đều là những sự tồn tại bị người đời xa lánh.

Thần linh chính là hiện thân của quy luật tự nhiên, từ khi sinh ra đã bị giam cầm ở một nơi nào đó, không có cảm xúc, không có tư tâm riêng, suốt cuộc đời dài đằng đẵng chỉ để duy trì những định luật đó, dù có tan vỡ hay sụp đổ cũng phải dùng sức mạnh của mình nuôi dưỡng lại trời đất.

Thần tiên là do con người tu luyện thành, nhưng rất ít người có thể bước lên con đường tu luyện, tiến đến cảnh giới thành tiên.

Và sau khi thành tiên, họ sẽ không thể bước chân vào thế giới của loài người hay can thiệp vào trần gian nữa, chỉ khi có cơ duyên mới có thể vào đời, dù để ứng kiếp hay để trả nợ thì thực ra cũng là hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Đạo giao phó.

Còn cái gọi là tiên duyên thì có hai trường hợp - một là được các vị thần linh lựa chọn, hai là có liên quan đến các vị tiên, và cả hai đều không phải là chuyện tốt gì.

Với trường hợp thứ nhất, người đó sẽ trở thành thầy tế của các vị thần, dùng cả cuộc đời để phụng sự và bảo vệ các vị thần.

Còn trường hợp thứ hai thì sống chết khó lường, hầu như những câu chuyện lên xuống thăng trầm trong cuộc sống ở trần gian đều bắt nguồn từ đây.

Dần dà, tiên duyên trên thế giới này không còn là hiện thân của may mắn nữa, mà trở thành danh từ chỉ số phận gian nan.

Có trời mới biết tâm trạng của Tô Nam Thiền lúc này phức tạp đến nhường nào.

Phái Tùng Đào là đơn vị tu luyện thành tiên duy nhất được biết đến rộng rãi trên thế gian này, từ môn chủ đến các vị trưởng lão và đệ tử đều là tiên, thân phận của họ được xác định theo thực lực, quanh năm ẩn mình trong núi sâu, không có cơ duyên thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước người đời.

Trưởng lão của phái Tùng Đào có thực lực không kém gì những vị thần sinh ra từ đất trời, việc cậu xuất hiện chứng tỏ cơ duyên đã đến.

Tô Nam Thiền lại câu được cậu từ dưới sông lên, chứng tỏ cơ duyên này có liên quan đến Tô Nam Thiền.

“Hèn gì mình cứ bảo sao dạo này vận may tốt thế, không có lần nào về tay trắng, hóa ra là đang chờ mình ở đây.” Tô Nam Thiền cười lạnh nói: “Liệu mình sắp được ăn bữa cơm tiễn biệt à?”

Tiếng gió lặng im, không ai trả lời.

Anh càng tức giận hơn.

Lá tre khô vàng hoe trải đầy trên mặt đường, Tô Nam Thiền sải bước giẫm lên, phát ra những tiếng lá vỡ vụn khe khẽ.

Ở cuối con suối, nơi lau sậy mọc um tùm có một cây cầu phao ẩn hiện ở giữa, dẫn đến một chốn hẻo lánh không ai biết đến, chỗ đó có một túp lều tranh, là nơi trú ẩn bí mật do chính Tô Nam Thiền dựng lên.

Chàng tiên trên lưng này là một củ khoai nóng bỏng tay, anh không thể mang về nhà để liên lụy đến cậu và mợ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nơi này mới có thể tạm thời an tâm.

Gian lều tranh tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, lại nằm ở nơi phong cảnh hữu tình, hẳn chàng tiên này sẽ không phàn nàn.

Tô Nam Thiền nghĩ như vậy, anh đẩy cánh cửa gỗ khép hờ ra rồi đi đến trước giường, chuẩn bị đặt chàng trai kia lên, anh vừa quay đầu lại đã đối mặt với một đôi mắt trong veo lạnh lùng với hai màu đen trắng tách bạch.