Tô Nam Thiền nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, anh gỡ tay mình khỏi bàn tay to như kìm của mợ, rồi chắp tay cúi đầu, chạy ra khỏi cửa mà không hề ngoảnh lại.
Nhìn bóng dáng của anh, ở nơi anh không biết, Tô Vân Thường thở dài.
“Hiểu Sương, chỉ còn ba tháng nữa thôi.”
“Không sao.” Trang Hiểu Sương lắc đầu: “Vẫn còn ba tháng nữa.”
…
Ra khỏi nhà, Tô Nam Thiền chạy thêm vài chục mét mới dừng lại trước tiếng la hét của người bạn tốt.
“Anh Tô, anh chạy nhanh thế làm gì? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà còn có ma đuổi anh à?”
Trần Thụ nhảy lên từ phía sau ôm vai Tô Nam Thiền, đùa giỡn với anh như thường lệ.
Tô Nam Thiền ghét bỏ đẩy anh ấy ra: “Đi đi! Cậu thì biết gì chứ! Anh mới vừa trở về sau một vòng trước cửa địa ngục, phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này!”
“…Hả?”
Thấy vẻ mặt ngây thơ pha lẫn đần độn của anh bạn, Tô Nam Thiền thở dài, rồi kể cho anh ấy nghe chuyện mình bị thúc giục lấy vợ, lại không thể nhịn được mà than vãn: “Anh mới mười tám tuổi, mà cậu mợ anh cứ nghĩ anh đã đến cái tuổi nhan sắc tàn phai, không ai ưa, nên ép buộc anh phải tìm được bạn đời trong vòng ba tháng, bất kể là nam hay nữ. Phong cảnh ở Bình Hương quả là nuôi dưỡng con người, đủ kiểu kỳ quái... ý anh là kiểu người độc nhất vô nhị nào cũng có.”
“À…”
Trần Thụ nhìn anh rồi lại nhìn bản thân, âm thầm lùi ra ba bước: “Anh Tô, em đính hôn rồi.”
“Chậc.” Tô Nam Thiền xem thường mà hất mặt lên trời:“Ngay cả khi trên toàn thế giới chỉ còn lại anh và cậu, anh cũng thà soi gương và tự yêu bản thân còn hơn, hiểu chứ?”
Trần Thụ ngay lập tức vui vẻ ra mặt: “Hiểu!”
Tô Nam Thiền: “…”
Hừ, đàn ông!
Bên ngoài Bình Hương có một con suối đá xanh biếc, ven suối có những tảng đá kỳ lạ mọc lên san sát, những luỹ tre xanh và hoa lan mọc dại đan xen tạo nên một cảnh đẹp lạ kỳ, bất kể trời mưa hay nắng đều trông như tranh vẽ.
Trần Thụ chọn một chỗ râm mát có rong rêu um tùm để dựng lều, vừa vặn có cây cối trên bờ, dưới gốc cây có đá, thích hợp để câu cá.
Tô Nam Thiền vác cần câu bước tới, chiếm vị trí đẹp nhất trên tảng đá, thả câu thành thạo. Bên cạnh có một bụi hoa dại, anh hái hai bông cầm trên tay, hút mật ngọt của nhụy hoa.
Ánh mặt trời rọi xuống, bóng cây in trên người anh như những nét mực linh động, anh nheo mắt, mi mắt phủ lên bờ mi dài, ẩn chứa vẻ quyến rũ.
Trần Thụ đang nghiêm túc điều chỉnh dây câu thì bỗng nhớ ra, phong trào câu cá là do anh Tô vô tình khởi xướng lên.
Tô Nam Thiền tự nhận mình là tay câu số một Bình Hương, mà nửa năm trước, ở Bình Hương chỉ có một mình anh thích câu cá, người khác thì hoặc ở nhà cày cuốc, hoặc ra ngoài làm việc, không thích làm những việc mà họ cho là “lêu lổng không đàng hoàng”.
Nhưng không thể chê bai kỹ thuật câu cá siêu phàm của Tô Nam Thiền, hễ thả cần câu xuống là có thu hoạch.
Cá trong con suối này cứ như bị rót thuốc mê, đua nhau lao vào lưỡi câu của anh, nhảy vào giỏ cá của anh.
Lần khoa trương nhất, Tô Nam Thiền câu được hai mươi con cá trong nửa ngày, khiến mọi người há hốc mồm ngạc nhiên, muốn rớt cằm ra ngoài.
Không lâu trước đây thôi, chẳng biết bằng cách nào mà Tô Nam Thiền đã câu được một chiếc rìu vàng, chiếc rìu đúng như tên gọi, được làm bằng vàng nguyên chất, bán được với cái giá rất tốt ở thành phố Tô Châu.
Vậy nên những người từng mắng anh cũng không mắng nữa, những người từng chế giễu anh cũng không chế giễu nữa, ai cũng bận rộn mua cần câu, học cách làm mồi, đánh ổ và bơi lội.
Tô Nam Thiền có thể, thì tại sao bọn họ không thể?
Thái độ của người Bình Hương: nghi ngờ Tô Nam Thiền, thấu hiểu Tô Nam Thiền, trở thành Tô Nam Thiền.
Tuy Trần Thụ là người Bồ Hương, nhưng chơi thân với Tô Nam Thiền nên cũng gia nhập hàng ngũ những tay câu cá.
Phải công nhận rằng, câu cá thực sự gây nghiện.
Trước đây, anh ấy chỉ ôm ý định câu cá để đi giải trí cùng người anh em, nhưng giờ đây đã cai nghiện cờ bạc, cai rượu chè, cai sắc đẹp, một lòng hướng đến nghề cá.
Dù sao, dân câu cá không bao giờ về tay trắng, không câu được cá thì hái vài bó rau rừng về cũng là thu hoạch rồi.
Những gì thu hoạch được trong quá trình câu cá sao lại không tính là thành quả chứ?
Trần Thụ nhếch miệng cười, chưa bắt đầu câu cá đã suy nghĩ xem lát nữa sẽ mang măng hay nấm hương nấm mèo về.
Theo thời gian, ngày càng có nhiều người đến câu cá ven suối, số cá trong giỏ của Tô Nam Thiền cũng ngày càng nhiều.
Anh há miệng ngáp, rồi khoanh chân dựa vào thân cây sau lưng ngủ gật, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của anh, làm cho nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm nổi bật.
Trần Thụ đang hái củ ấu ở cách đó không xa, anh ấy chuẩn bị cào bùn để đào thêm hai củ sen về thì thấy cần câu của Tô Nam Thiền chìm mạnh xuống, chiếc cần câu làm bằng tre uốn cong thành hình cung, căng cứng.