Câu Được Một Em Vợ Thần Tiên

Chương 1

Anh, Tô Nam Thiền, đường đường là ngư dân lão luyện nhất Bình Hương tỉnh Cô Tô, một cần câu tung hoành thiên hạ! Ấy vậy mà bây giờ… Phải quỳ trước mặt cậu mợ, bị ép cưới vợ.

"Quỳ thẳng xuống, không được cong lưng! Ngồi thõng vai nói cái gì vậy!" Ông cậu nghiêm mặt mắng anh.

Tô Nam Thiền nhanh chóng thẳng lưng, đặt hai tay lên đầu gối, cụp mắt xuống, làm ra vẻ thành thật.

Mợ là một người phụ nữ hiền lành nhưng lại cao ráo, cơ bắp rắn chắc, có thể dùng một tay nhấc trụ đá ngoài cửa, cho nên cười rộ lên rất đáng yêu.

Bà ấy vuốt ve đầu con chó của Tôn Nam Thiền, cười nói: "Nam Thiền, cháu lớn rồi, nên suy nghĩ chuyện kết hôn đi. Nói cho mợ biết, cháu có thích cô gái nào không?"

"Không có." Tô Nam Thiền buột miệng nói, thậm chí một giây do dự cũng có nghĩa là hắn không bình tĩnh.

Đừng nói đến kiếp này, kiếp trước anh sống ở đô thị sầm uất với vô số nam nữ ưu tú vây quanh, nhưng không có ai lọt vào mắt xanh của anh cả.

Câu hỏi đặt ra là anh chỉ thích câu cá thôi, đừng để mùi tình yêu hôi thối bay vào cái tổ mà vất vả lắm anh mới xây nên được khum?

Cậu trừng mắt nhìn Tô Nam Thiền, vuốt thẳng cổ áo nho sam, bình tĩnh hỏi: “Vậy cháu thích loại hình như nào? Nói cho cậu mợ biết, chúng ta sẽ cố hết sức giúp cháu tìm được một người đúng gu.”

"Ầy..." Tô Nam Thiền nhướng mi, nhanh chóng liếc nhìn bọn họ: "Có nhất thiết phải cưới vợ không ạ?”

Mợ mỉm cười: "Ừa."

Tô Nam Thiền rụt cổ, nhắm mắt lại bắt đầu gọi tên: "Ừm... cô gái Lữ gia trên phố Dương Liễu đó khá tốt."

“Người ta đã đính hôn vào tháng trước rồi."

"Em gái Bạch gia ở phố Đông Bách..."

"Có người yêu rồi."

"Chị Liễu ở ngõ Hạnh Hoa..."

"Người ta lớn hơn cháu 10 tuổi, hơn nữa còn là góa phụ thủ tiết không chịu tái giá, bao nhiêu người đến cầu hôn đều bị từ chối, cháu không biết chút gì à?”

"..."

Sau khi nhiều ứng viên lần lượt bị từ chối, Tô Nam Thiền đã vất vả tìm kiếm nhưng không tìm được cô gái mới biết rõ nguồn gốc của mình, anh chỉ nói: "Vậy cháu tìm đàn ông được không? Dù sao cậu cũng chỉ hỏi cháu thích loại hình nào thôi chứ đâu có nói rõ là nam hay nữ.”

Cậu đập bàn đứng dậy: "Cháu..."

Ông ấy còn chưa kịp nói xong thì mợ đã kéo ông ấy lại.

"Tìm một người đàn ông cũng được." Mợ vẫn mỉm cười: “Cháu nhìn toàn bộ Bình Hương xem, có ai hợp tuổi không?”

Các cô gái ở Bình Hương đều đẹp tự nhiên, còn các chàng trai thì khác nhiều, có người có khuôn mặt đẹp nhưng vóc dáng thấp bé, có người cao gầy nhưng lại có khuôn mặt luộm thuộm, số khác lại quá cân đối về mọi mặt, sự cân đối ở mức tầm thường, và giống như giọt xấu hổ trong đống xấu hổ, một khi đã vào biển, chớp mắt không tìm thấy.