Nghịch Lý Câu Fan

Chương 5

Hai rapper trong thời gian làm thực tập sinh lại càng "không rõ lai lịch", Hạ Tử Viêm từ lúc còn rất nhỏ đã lăn lộn trong mấy nhóm nhạc indie, cũng từng làm DJ quán bar, phương diện nhạc Electronica rất có thiên phú, chỉ là chưa bao giờ đề cập qua nhà ở đâu, người nhà là ai. Bùi Thính Tụng xem như là người duy nhất ở đây thực sự là sinh ra ngậm thìa vàng, trước ngày nhóm ra mắt thì nhảy dù nhét tiểu thiếu gia này vào, đem toàn bộ kế hoạch đã định sẵn của nhóm đảo lộn.

Nhưng lại không thể phủ nhận, Bùi Thính Tụng thực lực rap cùng năng lực sáng tác ở trong cái giới này tuyệt đối là đứng đầu, ra mắt hai năm, mới mười chín tuổi, gia thế, tài hoa cùng tướng mạo tất cả đều không có gì để chê, khó mà không cuồng ngạo.

"Tôi không làm." Bùi Thính Tụng trả lời gọn gàng dứt khoát. Một tay chống má, một cái tay khác cầm cây bút trên bàn xoay xoay.

Trần Chính Vân tựa hồ cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía Phương Giác Hạ, tiếp tục lời vừa nói, "Bộ phận Kế hoạch vừa mới tăng ca cho tôi một phần kế hoạch nữa," trợ lý đem tập kế hoạch phát xuống cho mọi người, Trần Chính Vân đơn giản mà giải thích, "Công ty chuẩn bị một lần nữa điều chỉnh phương án marketing của các cậu, nói thẳng ra là, để cho cậu cùng với Tiểu Bùi cùng nhau đẩy CP, cũng không cần làm quá nhiều hành động thân mật, cứ như bình thường, có thêm chút tình anh em đồng đội là đủ rồi."

Lời này chọc thẳng vào lòng hai người cùng lúc. Bọn họ từ lúc xuất đạo đã không hợp nhau, người này coi thường người kia, chỉ là phương thức biểu đạt không thích của Phương Giác Hạ chính là hạn chế tiếp xúc, mà Bùi Thính Tụng thì không giống thế, mỗi lần gặp mặt đều phải khịa vài câu ác liệt mới hả dạ.

Nếu không cũng sẽ không rắc rối như vậy.

"Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần nắm chắc được nhiệt độ lần này, hướng phát triển về sau của các cậu nhất định là sẽ có nấc thang mới."

Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, trầm mặc vài giây. Trong lòng nghĩ đến mấy năm nay giữa mình cùng Bùi Thính Tụng phát sinh ra bao nhiêu xích mích lớn nhỏ, nếu nói cứ để giống như cũ, vậy anh tránh được thì sẽ cố gắng tránh hắn, duy trì quan hệ hài hòa trong đội. Nhưng nếu đáp ứng việc này......

Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Anh ngẩng đầu, "Ông chủ, hay vẫn là thôi đi, tôi không muốn tạo CP cho lắm."

Vừa dứt lời, ông chủ còn chưa kịp nói gì, bên kia bàn đã nổi tính tình, "Chướng mắt ghép CP với tôi?"

"Biên cái lý do cho lọt tai xem nào." Bùi Thính Tụng hạ mi, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, "Tôi trông khó coi hay là không có đủ tiền?"

Hắn ám chỉ quá mức lộ liễu. Phương Giác Hạ thần sắc bất biến, cũng không trả lời.

"Vậy Tiểu Bùi rất muốn tạo CP phải không?" Trần Chính Vân quay sang phía Trình Khương hất cằm, "Nhớ nhé, cậu út đáp ứng rồi."

Tiểu Bùi mắt trợn trắng, hầm hè, "Không có."

"Xem ra còn rất sốt ruột." Trần Chính Vân lười cùng hắn so đo, tầm mắt trở lại trên người Phương Giác Hạ, "Giác Hạ, chuyện này không chỉ liên quan đến hai người các cậu, còn có toàn đội. Kỳ thật cậu không muốn cũng không sao, chỉ là mất đi một cơ hội lớn. Nhưng cũng phải nói lại, hiện tại dân mạng đã đào ra được video của các cậu, nhiệt độ một khi đã lên thì chỉ có tăng chứ không giảm, dù cho các cậu không có chủ ý muốn marketing xào CP, từ một khắc hôm qua lên hot search kia, các cậu cũng đã bị buộc chặt với nhau rồi."

Ngụ ý là, chi bằng thức thời, hóa bị động thành chủ động.

Phương Giác Hạ nhìn ông ta, "Tôi chỉ không nghĩ phải dùng đến cách này."

"Đây không phải cách thức, Giác Hạ, đây là cơ hội." Trần Chính Vân nhún nhún vai, "Sáu người các cậu luận về thực lực hoàn toàn có thể lấy được thành tích tốt hơn rất nhiều lần so với bây giờ, thế nhưng làm sau đoạt được thời cơ mới là điều khó nhất."

"Có lẽ cậu đã quên lúc vào công ty cậu từng nói gì với tôi rồi."

Lòng Phương Giác Hạ thắt lại một chút.

Anh đã từng nói, mình muốn đứng ở sân khấu hàng đầu.

Nhưng hiện tại anh không có sân khấu.

Tuy nói lúc ra mắt trùng hợp gặp phải nhiều sự cố, nhưng thật ra công ty vẫn rất để bụng. Ngay cả kế hoạch tổ hợp ban đầu của bọn họ đều do Trần Chính Vân một tay hoàn thành, cái tên Kaleido cũng là ông ta lấy ý tưởng nguyên khởi từ Kaleidoscope, lấy ý nghĩa là kính vạn hoa thiên biến vạn hóa. Trong đó ký thác bao nhiêu kỳ vọng, bọn họ đều rất rõ ràng.

Nhưng một nhóm nhạc có thể thành công hay không, lại bao hàm quá nhiều nhân tố.

Lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, thần kinh từng tấc bị kéo căng. Lúc này di động bỗng nhiên rung lên, Phương Giác Hạ mở ra xem, nhìn đến tên người gọi đến, mày nhíu lại càng chặt.

"Xin lỗi, tôi... ra ngoài một chút."

Trần Chính Vân gật gật đầu, thông báo cho mọi người giải lao ít phút, ông ta cũng ra ngoài châm thuốc. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Bùi Thính Tụng cùng Trình Khương. Bùi Thính Tụng chán đến chết mà cầm bút luyện chữ trên bản kế hoạch, vốn định viết tên của mình, nhưng vừa hạ xuống một nét liền nghe thấy Trình Khương thở dài. Vừa nhấc mắt, thấy trên mặt anh ta toàn là mây mù u ám.

Hắn có chút tò mò, "Anh Cường, làm sao vậy?"

Anh Cường là cái tên bắt đầu từ fans bọn họ gọi, lý do là lúc trước fans đi đón máy bay nghe sáu người đều gọi anh Khương anh Khương, fans lại nghe nhầm, thế nên từ đó anh ta chết tên anh Cường. Bùi Thính Tụng thấy thú vị, cũng học theo.

Trình Khương bực bội trả lời, "Mọe, vừa nói ra là thấy tức......"

Phương Giác Hạ loanh quanh vài vòng mới tìm thấy một cái phòng họp trống ở cùng tầng. Anh vốn không định trả lời điện thoại, nhưng Dương phó đạo này không chỉ là phó đạo diễn show tổng nghệ, mà còn là lãnh đạo của nền tảng phát sóng chương trình đó. Bản thân mình chỉ là một thần tượng không đủ hot, không thể vứt hết mặt mũi của ông ta được.

"Đạo diễn Dương."

Trong điện thoại cứ như là một người khác hôm qua, ngữ khí hiền lành, "Tiểu Phương, bây giờ không bận đúng không? Ngày hôm qua thật sự là tôi quá nóng giận, nặng lời với em, em đừng để bụng. Em cũng biết tôi rất thích em, bởi vì thích cho nên mới nóng nảy......"

Chữ thích từ trong miệng ông ta nói ra làm Phương Giác Hạ buồn nôn, anh thả di động vào lại trong túi, điều chỉnh tai nghe không dây, "Đạo diễn, tôi xác thực đã biểu đạt hết ý của mình rồi......"

"Bé cưng này, trước hết nghe tôi nói xong đã. Hôm qua em cũng đã lên hot search, vui lắm đúng không? Em xem, em có tiềm năng như vậy, lại xinh đẹp như vậy, đúng không? Nghiệp vụ năng lực gì cũng có, chỉ thiếu một nấc thang cho em trèo lêи đỉиɦ mà thôi."