Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du

Chương 33: Cô Cũng Không Phải Bạn Gái Tôi 1

Mãi cho đến ngày thứ năm, lúc hắn đến trường dạy lái xe mới nhìn thấy cô gái này. Hôm nay là ngày thi thực hành. Vừa tới đó, Tô Khải Hạo liền chú ý đến Chu Hạ Hạ.

Lúc này bên cạnh Chu Hạ Hạ có một chàng trai đang bắt chuyện, có điều Chu Hạ Hạ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến cậu ta. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo đơn giản, áo hoodie cotton màu đỏ, quần thể thao và giày thể thao cũng đều là màu đỏ. Thuần một màu đỏ mặc trên người đúng là rất nổi bật.

Chu Hạ Hạ vẫn luôn cho rằng màu đỏ là màu sắc may mắn của bản thân, hôm nay thi thực hành cả người màu đỏ tượng trưng cho chiến thắng.

Lúc này Chu Hạ Hạ thấy rất phiền, chàng trai bên cạnh cùng học lái xe với cô, trước đây từng gặp mấy lần, mỗi lần nhìn thấy đều bám dai như đỉa, lảm nhảm không ngừng, cô vốn lười để ý nhưng cậu ta vẫn nói liên tục không ngớt.

"Chu Hạ Hạ." Đang cảm thấy phiền chán, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

Cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một bóng người, ánh mắt Chu Hạ Hạ sáng lên.

"Tô Khải Hạo." Trên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui thích, vội vàng nói.

Thấy thế, chàng trai đang nói chuyện bên cạnh bỗng cảm thấy mất hứng, cậu ta nhìn thoáng qua Tô Khải Hạo.

"Khốn nạn, bây giờ toàn là loại trai đẹp như này được yêu thích."

Xem dáng vẻ, rõ ràng Chu Hạ Hạ có hứng thú với tên đẹp trai trước mặt. Nếu đã như vậy, cậu ta cũng không cần tự chuốc nhục nhã, con gái nhiều như vậy, người này không được thì đổi người khác.

"Tô Khải Hạo, mấy hôm nay sao tôi không thấy anh vậy." Chu Hạ Hạ không nhin được hỏi: "Anh đến trường tập lái xe chưa?"

Mấy ngày trước, vì cô có chút việc, có một hôm không đến vào buổi trưa, nhưng hai ngày tiếp theo vẫn đến vào lúc trưa.

Cô đã mua nước nhưng lại không thấy Tô Khải Hạo, trong lòng cảm thấy rất buồn rầu, dù sao đến cả KK của Tô Khải Hạo cũng không có, muốn nói chuyện cũng không được.

"Có tới, nhưng thời gian không cố định." Tô Khải Hạo cười nói: "Không đến sao tôi thi được?"

Nghe vậy, Chu Hạ Hạ ngẩn ra hỏi: "Hôm nay anh cũng thi thực hành?" Cô học thực hành lái xe được hơn một tháng rồi, nhưng Tô Khải Hạo mới học có mấy ngày chứ? Nghe huấn luyện viên nói, ít nhất cũng cần học một tuần mới đủ điều kiện đi thi. Dù sao tỉ lệ đỗ cũng ảnh hưởng đến tiền lương thưởng của huấn luyện viên.

"Tất nhiên rồi." Tôi Khải Hạo mỉm cười đáp. "Đi thôi, chúng ta đến sảnh tập luyện chờ đi."

Bài thi thực hành là lựa chọn ngẫu nhiên thứ tự thi, từ hơn 7 giờ sáng bắt đầu, đoán chừng sẽ thi đến 1-2 giờ chiều.

May mắn thì buổi sáng thi xong liền đi, không may tên ở sau danh sách thì phải từ từ mà đợi.

"À." Thấy Tô Khải Hạo đi vào sảnh tập luyện, Chu Hạ Hạ à một tiếng rồi vội vã theo sau hắn.

Hai người tìm chỗ ngồi, bắt đầu chờ đợi. Ngồi trên ghế, Tô Khải Hạo rất bình tĩnh, có điều Chu Hạ Hạ ngược lại có chút đứng ngồi không yên.

"Cô rất hồi hộp à?" Nhìn Chu Hạ Hạ, Tô Khải Hạo hỏi.

Chu Hạ Hạ nhìn qua rất năng động, vậy mà lại sợ sát hạch.

"Có chút." Chu Hạ Hạ gượng cười.

Cô trước đây đã thi qua một lần rồi, thi thực hành có 5 cơ hội, nếu thi không qua vậy thì phải nộp thêm 1 lần học phí, phải học lại từ đầu.

"Kiếm việc gì đó làm đi, càng nghĩ sẽ càng căng thẳng." Tô Khải Hạo cười đề nghị, hắn mở điện thoại ra.

Nghe vậy, Chu Hạ Hạ cũng làm theo, lấy điện thoại ra, cô liếc nhìn Tô Khải Hạo bên cạnh, nhìn thấy hắn mở ra app Trang web tiếng Trung Bác Đằng ra sau đó lại mở "Tôi thực sự không muốn trùng sinh".

Tuy cuốn sách này đã kết thúc rồi nhưng mấy ngày nay lượng đặt mua bình quân vẫn đang tăng.

"Ơ, anh cũng đọc "Tôi thực sự không muốn trùng sinh" à?" Thấy trang web mà Tô Khải Hạo mở, Chu Hạ Hạ nhịn không được hỏi.

"Ừm, chẳng lẽ cô cũng đọc?" Nghe vậy, Tô Khải Hạo lại trực tiếp khóa màn hình lại, cười hỏi.

Trong lòng hắn thầm nói: "Không ngờ Chu Hạ Hạ lại là fan sách của mình."

"Đương nhiên là có đọc rồi." Chu Hạ Hạ cười hì hì nói: "Đây là cuốn sách rất nổi tiếng mà."

Tô Khải Hạo nhìn thấy độc giả của mình, cảm thấy thú vị, tò mò hỏi: "Đây là một cuốn truyện về hậu cung, con gái các cô cũng thích đọc hậu cung sao?"

"Ôi trời, chủ yếu là tác giả hành văn tốt, viết cũng hay, tôi mới có hứng thú coi." Chu Hạ Hạ đỏ mặt đáp.

Nghe vậy, Tô Khải Hạo cười nói: "Cô thấy trong sách nhân vật chính thế nào? Tôi cảm thấy Trần Hán Thăng chính là một tên cặn bã, tác giả viết hắn như vậy khiến người khác muốn nghiến răng khó chịu."

Thấy Tô Khải Hạo nói như vậy, Chu Hạ Hạ nhất thời phản bác: "Điều này mới chứng minh bút lực của tác giả rất chắc, không nói cái khác, tôi thấy cuốn sách này xếp top 10 trong danh sách bán chạy nhất ở trang web tiếng Trung Bác Đằng!"

Tuy bản thân rất có thiện cảm với Tô Khải Hạo, nhưng lúc này cô cũng không muốn thuận theo cách nói của Tô Khải Hạo mà kiên trì đứng về phía của "Tôi thực sự không muốn trùng sinh". Dù sao, cô thực sự rất thích cuốn sách đó.

"Cũng đúng." Tô Khải Hạo cười.

Chu Hạ Hạ lúc này đang rất nghiêm túc phản bác, hắn đang nghĩ về sau nếu Chu Hạ Hạ biết hắn chính là tác giả của "Tôi thực sự không muốn trùng sinh" không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.

Chu Hạ Hạ cũng đang nghĩ, trong tiềm thức của bản thân cảm thấy nói chuyện với Tô Khải Hạo rất thoải mái. Đang nói, Chu Hạ Hạ nhìn thoáng qua màn hình, bỗng nhiên kinh ngạc hô lên: "Ấy, Tô Khải Hạo, tên của anh xuất hiện trên màn hình lớn rồi."

Tô Khải Hạo ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy trên màn hình lớn có tên của bản thân.