Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du

Chương 21: Thiên Tài Tô Khải Hạo

Con gái của bà ta rất ưu tú, dung mạo xinh đẹp, tính cách lại tốt. Nhưng trừ những điểm đó ra thì hình như không còn ưu điểm nào quá lớn nữa.

Lúc này trong lòng bà ta bỗng dưng vô cùng áp lực.

Nếu như khả năng kiếm tiền của Tô Khải Hạo truyền ra ngoài không biết sẽ bị bao nhiêu cô gái xinh đẹp để mắt tới.

Tô Khải Hạo nghe được lời khích lệ của Lưu Hồng Mai thì chỉ mỉm cười, trả lời: “Cái này chỉ là may mắn thôi ạ, sách nếu như hoàn thành rồi thì thu nhập chắc là sẽ dần dần ít đi.”

Hắn khiêm tốn nói.

Nhưng mà, trang web tiếng Trung Bác Đằng trong đầu Tô Khải Hạo có vô vàn những quyển tiểu thuyết ưu tú. Những người khác có thể còn lo lắng mình viết quyển đầu thì hay, sang quyển sau thì dở, nhưng Tô Khải Hạo hoàn toàn không có nỗi lo đó.

Trên bàn cơm bày biện rất nhiều món ngon, hôm nay chủ đề bữa cơm xoay quanh phần thưởng của Tô Khải Hạo, Lưu Hồng Mai không tiếc lời khen ngợi hắn.

Trong lòng bà ta vô cùng lo lắng, bà ta biết con gái mình thích Tô Khải Hạo, nhưng mà không biết Tô Khải Hạo có ý gì với con gái mình hay không.

Bà ta hiểu rõ con người Tô Khải Hạo, thế nên rất hài lòng với hắn, điều duy nhất khiến lúc trước bà ta không hài lòng chính là thân thể của Tô Khải Hạo, hắn lại còn không học đại học, về sau sẽ khó mà kiếm ra tiền.

Nhưng mà bây giờ thân thể Tô Khải Hạo đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, lại càng lúc càng thể hiện ra được năng lực kiếm tiền mạnh mẽ.

Đi đâu có thể tìm được chàng con rể ưu tú như vậy?

Bây giờ mà không nhanh, lỡ để người khác cướp mất thì phải làm sao?

“Khải Hạo biết kiếm tiền như thế, nhưng Tiểu Vũ nhà dì thì không được. Tính cách của con bé yếu đuối lắm, sau này ra xã hội kiểu gì cũng bị người ta bắt nạt thôi. Sau này vẫn phải nhờ Khải Hạo cháu giúp đỡ che chở cho con bé.” Lưu Hồng Mai thăm dò.

Tô Khải Hạo nghe vậy thì mỉm cười: “Dì Lưu, dì cứ yên tâm, có cháu ở đây, không ai có thể bắt nạt Tiểu Vũ đâu.”

Sau khi ăn xong, cha Tô và Lâm Đại Dương, còn cả Tô Hạo trò chuyện với nhau, Lưu Hồng Mai thì giúp đỡ Dương Tố Lan dọn dẹp bàn ăn.

Sau đó, Lâm Đại Dương và Lưu Hồng Mai trở về nhà.

Hai người vừa về đến nhà đã bắt đầu nói đến chuyện Tô Khải Hạo.

“Đại Dương, lúc trước ông nói Khải Hạo sau này sẽ không thiếu cách kiếm tiền, bây giờ tôi xem như đã tin rồi.” Lưu Hồng Mai không nhịn được nói.

Trước đó bà ta sợ Tô Khải Hạo không học đại học, thân thể lại bất tiện, không tìm được việc làm.

Nhưng mà bây giờ xem ra, Tô Khải Hạo chỉ cần ngồi ở nhà nhàn nhã viết tiểu thuyết, một tháng cũng kiếm được cả trăm ngàn tệ!

Cuối cùng bà ta cũng xem như hoàn toàn hiểu được những gì Lâm Đại Dương nói. Tô Khải Hạo là một thiên tài, cho dù có xuất hiện trong lĩnh vực nào thì cũng có thể phát huy rất tốt.

Đây chính là thiên tài! Đối với thiên tài mà nói, kiếm tiền là một chuyện hết sức đơn giản.

“Tôi cũng không ngờ tới, Khải Hạo còn trẻ mà lại ưu tú đến như vậy.” Lâm Đại Dương cũng không nhịn được mà cảm thán.

Ông ta cũng nhìn ra được Tô Khải Hạo rất ưu tú, nhưng không ngờ hắn ưu tú tới mức đó, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta.

“Bà đừng nghĩ con số này là nhiều, tôi đã xem qua một chút rồi, tiểu thuyết này Khải Hạo mới đăng tháng trước, mà mới chỉ set Vip kiếm tiền thôi. Nói cách khác, số tiền kia là nó kiếm trong vòng bảy ngày.” Lâm Đại Dương nói.

“Bảy ngày?” Lưu Hồng Mai nghe vậy thì càng sửng sốt hơn.

Bao nhiêu tiền như vậy, thế mà Tô Khải Hạo kiếm ra trong bảy ngày?

“Đại Dương, nói như ông, vậy một tháng chẳng lẽ Khải Hạo có thể kiếm được 600.000 sao?”

Bảy ngày kiếm được 150.000, vậy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Cho dù không tới 600.000 thì chắc chắn cũng xấp xỉ bằng đó.

Lưu Hồng Mai không dám tưởng tượng thêm nữa, mười tám tuổi, chỉ dựa vào bản thân, không dựa vào bất kỳ ai khác, một tháng kiếm được 600.000, đoán chừng tìm cả nước cũng không ra người thứ hai.

“Chắc là khoảng tầm đó, thậm chí còn có thể cao hơn.” Lâm Đại Dương cảm thán: “Nhưng mà ý tưởng tiểu thuyết có hạn, quyển này chắc Khải Hạo viết mấy tháng là hoàn thôi.”

Hiện giờ, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] đã đăng hơn một triệu chữ, so với một quyển tiểu thuyết mạng bình thường đã là khá nhiều rồi.

Lưu Hồng Mai hỏi: “Viết hoàn rồi thì còn kiếm được tiền nữa không?”

Nếu như đăng bài trên mấy tập san thì hình như nhận tiền nhuận bút xong là không còn thu nhập nữa.”

“Tất nhiên là có thể.”

Lâm Đại Dương gật đầu: “Tiểu thuyết mạng khác với tạp chí, cho dù truyện đã viết xong, nhưng nếu có độc giả muốn đọc thì phải trả tiền, Khải Hạo vẫn có thể tiếp tục có doanh thu.”

“Không cần nghĩ quá nhiều, cho dù chỉ viết một quyển này, đoán chừng số tiền mà Khải Hạo kiếm được cũng nhiều hơn không ít người rồi.”

“Cũng phải.”

Lưu Hồng Mai gật đầu, cho dù Tô Khải Hạo chỉ viết ba tháng thì cũng thu được hai triệu.

Có bao nhiêu người có thể dành dụm được hai triệu cơ chứ?

Mà đây chỉ là chút tiềm lực của Tô Khải Hạo mà thôi.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Lưu Hồng Mai vỗ trán một cái: “Ôi, nói lâu như vậy lại quên mất chưa nói chuyện Khải Hạo viết tiểu thuyết cho Tiểu Vũ nghe rồi.”

Chuyện này bà ta nhất định phải kể cho con gái mình.

Lúc trước bà ta nghe lời chồng, không can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái, nhưng bây giờ Tô Khải Hạo lại ưu tú như thế, bà ta sợ nếu mình không can thiệp thì chàng trai tốt như Tô Khải Hạo sẽ bị cô gái khác cướp đi mất.

“Alo.”

Điện thoại vừa reo lên hai tiếng đã lập tức được kết nối, giọng nói của Lâm Hi Vũ ở đầu dây bên kia truyền đến.

“Tiểu Vũ, mẹ có chuyện này muốn nói với con.”

Lưu Hồng Mai nhanh chóng kể chuyện Tô Khải Hạo viết tiểu thuyết cho con gái mình nghe.