“Fuck! Tác giả của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] gia nhập nhóm chat rồi!”
“Cúng bái lão đại!”
“Lão đại, tôi muốn hỏi một chút, cậu làm thế nào mà cập nhật được nhiều thế?”
"Lão đại, cầu chương đẩy, có thể **."
...
Từng vị tác giả không ngừng bình luận.
Mặc dù trong lòng có nhiều phẫn nộ, nhưng bọn họ vẫn rất bội phục tác giả của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], hầu hết những tác giả trong nhóm cũng đều đang đọc quyển tiểu thuyết này.
Giới tiểu thuyết không có nhiều drama, không ai gặp ai cả, chuyên tâm viết sách của mình.
Tô Khải Hạo nhìn bình luận của mọi người thì khẽ cười, nhanh chóng gõ lại: “Bản thảo mà tôi lưu nhiều lắm, thế nên cập nhật cũng nhanh hơn mọi người.”
“Lão đại, bản thảo của cậu tầm bao nhiêu chữ?” Có tác giả tò mò.
Tô Khải Hạo: "Chắc là hơn một triệu."
Những tác giả khác: “...”
...
“Anh Khải Hạo.”
Tô Khải Hạo đang nói chuyện phiếm với những tác giả đại thần khác thì bỗng nhiên bên ngoài có một âm thanh thanh thúy vang lên, là Lâm Hi Vũ tới.
Sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói của cô: “Chào dì.”
Tô Khải Hạo đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài phòng khách, hắn nhìn thấy Lâm Hi Vũ đang ở bên ngoài chào hỏi mẹ mình.
“Anh Khải Hạo.” Lâm Hi Vũ nhìn thấy Tô Khải Hạo đi ra thì vội vàng chạy tới, vẻ mặt hào hứng: “Thân thể của anh phục hồi được nhiều chưa?”
Ánh mắt của cô không ngừng quan sát Tô Khải Hạo, trên mặt không giấu được vẻ vui thích.
Mỗi ngày cô đều nói chuyện với Tô Khải Hạo, thân thể của Tô Khải Hạo lúc này so với tuần trước cô về nhà thì đúng là đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
“Ừm, bây giờ anh đi xuống dưới lầu một lát cũng không vấn đề gì.” Tô Khải Hạo cười.
Nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, hôm nay là ngày 12, cuối cùng Tô Khải Hạo cũng đã nhận được số tiền nhuận bút của mình rồi.
Chỉ trong hơn một tuần, thành tích của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] cũng không ngừng tăng lên. Lúc này, Giá trị danh vọng của Tô Khải Hạo lại tăng lên một chút.
“Ký chủ: Tô Khải Hạo”
“Giá trị danh vọng: 1.056.011”
“Ô biểu tượng đã mở: Trang web tiếng Trung Qidian.”
Lúc này, giá trị danh vọng của Tô Khải Hạo đã trên một triệu!
Mấu chốt là tiểu thuyết càng đăng nhiều thì số lượng người mua cũng càng tăng! Chuyện này đồng nghĩa với việc tiền mà Tô Khải Hạo kiếm được cũng tăng lên, như vậy thì Giá trị danh vọng của hắn cũng càng ngày càng tăng!
Mặc dù lúc này Giá trị danh vọng đã hơn một triệu, nhưng vẫn còn kém con số mười triệu rất xa. Nhưng mà, hiện giờ Tô Khải Hạo đã có thể đi lại mười mấy phút không mệt rồi.
Giống như có người có tố chất thân thể tốt, có người có tố chất thân thể kém. Tố chất thân thể kém không có nghĩa là bọn họ không đi lại được.
“Tốt quá, anh Khải Hạo, vậy chúng ta xuống lầu đi dạo một chút nhé, được không?” Lâm Hi Vũ vui vẻ nói.
Tâm nguyện lớn nhất của Lâm Hi Vũ chính là anh Khải Hạo có thể bình phục trở lại.
Tô Khải Hạo mỉm cười, khẽ gật đầu. Thực ra hắn cũng dự định xuống dưới đi dạo một chút, thư giãn tâm trạng.
Ở trong nhà mãi cũng dễ ảnh hưởng đến tâm trạng, thế nên trước đó cho dù phải ngồi xe lăn thì ngày nào Tô Khải Hạo cũng sẽ xuống dưới lầu đi dạo.
Hai người vừa mới đi ra đến cửa thì Lưu Hồng Mai cũng từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy Tô Khải Hạo, gương mặt bà ta lập tức lộ ra ý cười: “Khải Hạo, thân thể cháu tốt hơn trước nhiều rồi. Dì có nấu canh gà, lát nữa sẽ múc cho cháu một bát, cháu về thì nhớ uống nhé.”
Lúc trước bà ta không muốn Lâm Hi Vũ ở bên Tô Khải Hạo, sợ thân thể Tô Khải Hạo như thế, sẽ trở thành gánh nặng của con gái mình.
Nhưng cha của Lâm Hi Vũ là Lâm Đại Dương lại không nghĩ như vậy, thông qua cuộc nói chuyện, suy nghĩ của bà ta đã thay đổi rất nhiều.
Dựa vào tài năng và sự thông minh của Tô Khải Hạo, chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền.
Hơn nữa, hiện giờ bệnh tình của Tô Khải Hạo rõ ràng đã có những chuyển biến tốt đẹp, bây giờ còn có thể đi lại một chút rồi, tất nhiên là bà ta sẽ không phản đối.
Mặc dù hiện giờ nhìn Tô Khải Hạo vẫn còn hơi suy yếu, nhưng mà xét về tổng thể thì hắn cao tận 1,83cm, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, hoàn toàn là một chàng trai tỏa nắng.
Nghe thấy lời Lưu Hồng Mai nói, Tô Khải Hạo đáp: "Dì khách sáo quá rồi."
"Không sao, cháu vừa mới khỏi bệnh, uống chút canh gà bồi bổ chút, tay nghề nấu nướng của mẹ cháu rất tốt nhưng món canh gà hầm này, dì Lưu đảm bảo không có mấy người nấu ngon hơn dì đâu." Lưu Hồng Mai cười nói.
Nghe bà ta nói như vậy, Tô Khải Hạo đành phải nói: "Vậy cháu cảm ơn dì Lưu."
"Mẹ, con cùng anh Khải Hạo xuống dưới đi dạo một lát." Lâm Hi Vũ cười hi hi nói với dì Lưu.
"Được." Lưu Hồng Mai gật đầu cười.
Hai người rời đi, Lâm Hi Vũ liền ôm cánh tay của Tô Khải Hạo không chút do dự. Nhưng Tô Khải Hạo lại gõ nhẹ vào đầu cô.
"Anh làm gì vậy chứ, anh Khải Hạo." Lâm Hi Vũ xoa nhẹ chỗ bị gõ, có chút bất mãn nói.
Tô Khải Hạo thuận miệng đáp: "Nam nữ thụ thụ bất thân, em không biết à?"
"Hừ, em cứ muốn ôm đấy." Lâm Hi Vũ bất mãn nói, tiếp tục ôm cánh tay của Tô Khải Hạo.
Cách đó không xa, Lưu Hồng Mai đang nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Giống như Lâm Đại Dương nói, trước đó bà ta còn lo lắng về việc con gái nhà mình và Tô Khải Hạo ở bên nhau, thực ra con gái bà ta thích Tô Khải Hạo nhưng Tô Khải Hạo chưa chắc đã thích Lâm Hi Vũ, hắn không có tình cảm nam nữ với cô.
...