Tô Khải Hạo không tiếp tục nhìn máy tính nữa, hắn đứng lên, đi ra khỏi phòng.
“Khải Hạo.” Mẹ Tô nhìn thấy con trai mình ra ngoài thì lập tức mỉm cười.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của bà càng ngày càng tốt, bởi vì bệnh tình của con trai bà cũng đã khá hơn rất nhiều. Lúc trước, hai chân Tô Khải Hạo không có chút sức lực nào, đứng lên vài giây là đã không chịu nổi, nhưng bây giờ hắn đã có thể đi lại trong nhà một lúc.
Có thể nói, nếu như không ra khỏi cửa, thì Tô Khải Hạo ở trong nhà giống như một người bình thường vậy.
Mẹ Tô cũng biết bệnh của con trai mình là một căn bệnh khó khăn và phức tạp, có bác sĩ còn cho biết, tùy theo tình trạng của bản thân người bệnh mà sẽ phục hồi theo những mức độ khác nhau.
"Mẹ, mẹ đang nấu món gì vậy? Wow, đầu cá này to thế?” Tô Khải Hạo nhìn mấy món ăn trong bếp, rồi lại nhìn cái đầu cá to đùng thì cười nói.
Hắn rất thích ăn đầu cá hầm, nhìn cái đầu cá trong nồi, Tô Khải Hạo cảm thán.
“Đây là mẹ mua của dì Trần đó, dì ấy cố tình để cho con cái đầu to nhất.” Mẹ Tô vừa xử lý đầu cá vừa nói.
Dì Trần bán cá, bình thường me Tô thường xuyên mua cá ở đó.
Tô Khải Hạo nói chuyện với mẹ thêm vài câu, sau đó đi tới phòng khách, góc phòng có một cây đàn dương cầm.
Đây là cô út của Tô Khải Hạo gửi đến cho hắn.
Tô Khải Hạo ưa thích âm nhạc,sau khi thân thể xảy ra biến cố, cô út của hắn sợ hắn ngồi không sẽ trầm cảm, thế là bỏ ra hơn hai mươi ngàn mua một cây đàn dương cầm tặng cho hắn, để lúc hắn chán thì có thể chơi đàn.
Trong đầu hiện lên tiết tấu quen thuộc, Tô Khải Hạo nhanh chóng chơi một đoạn nhạc ngắn.
Ngoại trừ cây đàn piano này thì trong nhà hắn còn có một chiếc ghi ta, violin và mấy loại nhạc cụ khác.
“Chị dậu, chị có nhà không?”
Tô Khải Hạo đang đánh đàn thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa.
“Mẹ, để con đi mở cửa.” Tô Khải Hạo lên tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ hơi béo, khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng trước mặt Tô Khải Hạo.
“Ôi, Khải Hạo, cháu có thể đứng lên rồi à?” Người phụ nữ mập mạp nhìn thấy người mở cửa là Tô Khải Hạo thì ngạc nhiên thốt lên, hiển nhiên là người quen.
“Thím út.” Tô Khải Hạo nhìn thấy người phụ nữ này thì nhanh chóng chào hỏi.
Cha hắn có một em trai và hai em gái, người trước mắt chính là vợ của chú út hắn.
“Chiêu Đệ đấy à?” Lúc này mẹ Tô cũng đi tới bên cạnh Tô Khải Hạo, nhìn về phía Lý Chiêu Đệ, cười nói.
Mẹ Tô và thím út nói chuyện với nhau, Tô Khải Hạo không làm phiền, nhanh chóng đi về phòng của mình.
Mặc dù không biết hai người nói chuyện gì, nhưng Tô Khải Hạo biết chắc là nói về chuyện xưởng may trước kia của nhà hắn.
Lúc trước, cha mẹ Tô có một xưởng máy, thím út Lý Chiêu Đệ cũng làm ở đó.
Nhưng sau này cha hắn bán xưởng may đi rồi, Lý Chiêu Đệ cũng tới một xưởng may khác làm việc.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lý Chiêu Đệ chuẩn bị rời đi.
Tô Khải Hạo ngồi ở trong phòng mình, nhưng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Biết Lý Chiêu Đệ sắp đi, hắn lại đi ra khỏi phòng.
“Em đã bảo Khải Hạo nhà chúng ta là người có phúc mà, hiện giờ thân thể thằng bé đang dần dần phục hồi rồi. Chị dâu, chị và anh cả cũng không cần phải lo lắng đâu.”
Lý Chiêu Đệ nhìn thấy Tô Khải Hạo đi ra thì mỉm cười nói.
Bà ấy biết tình hình của Tô Khải Hạo, cũng rất đau lòng cho đứa cháu trai này của mình.
Nếu như không phải vì căn bệnh này thì hiện giờ chắc chắn Tô Khải Hạo đã đang học đại học Thanh Bắc rồi.
Tô Khải Hạo nhìn Lý Chiêu Đệ rời đi, hỏi mẹ: “Mẹ, chuyện xưởng may lúc trước thế nào rồi?”
Mặc dù đã bán đi, nhưng Tô Khải Hạo vẫn luôn quan tâm đến tình hình xưởng may bên đó.
Mẹ Tô nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Từ khi có người khác lên làm chủ thì việc làm ăn của xưởng không được tốt lắm, đồ may ra thường xuyên không đạt tiêu chuẩn, một số đối tác lâu năm cũng đã ngừng hợp tác rồi. Hiện giờ, trong xưởng còn chưa đến mười người.”
Trước lúc chuyển nhượng xưởng may thì cha Tô cũng đã báo lại với những đối tác rồi, bọn họ vẫn tiếp tục gắn bó, nhưng rõ ràng là người quản lý sau làm việc không tốt.
Tâm trạng của mẹ Tô cũng không khá hơn chút nào, xưởng may này chính là tâm huyết của bà và cha Tô, đáng tiếc bây giờ chắc sắp sập tiệm rồi.
Cho dù là ai thì cũng không vui cho được.
Tô Khải Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, mẹ va cha có nghĩ đến chuyện mua lại xưởng may không?”
Mẹ Tô nghe con trai hỏi vậy thì lắc đầu: “Khải Hạo, chuyện này nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó lắm, cần rất nhiều tiền và tinh lực. Tạm thời cha mẹ không có suy nghĩ đó.”
Bà nhìn con trai mình, cười nói: “Hiện giờ, với mẹ mà nói, chăm sóc tốt cho hai cha con con là chuyện quan trọng nhất.”
Tô Khải Hạo nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, trên thực tế, hắn biết mẹ mình nghĩ gì.
Nhà xưởng là tâm huyết của cha mẹ hắn, hai người làm sao có thể vứt bỏ được?
Nhưng mà, hiện giờ bọn họ không có tiền.