“Vậy sáng mai tôi nấu bữa sáng, có ăn mỳ không?”
“Có thể, chỉ cần không phải mỳ trộn nước tương là được.”
Phản ứng của Lâm Ngâm Quyền khiến cho Hàn Kỳ Dục cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì đối phương đã nói: “Vậy tôi làm mỳ trắng.”
Bị ép học thêm cách làm mỳ mới.
Lâm Ngâm Quyền cảm thấy một tháng tiếp theo không thể trôi qua một cách dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt rụt rè của người đối diện, vẻ mặt ngại ngùng, nụ cười dịu dàng giả bộ thành dáng vẻ rất tự nhiên.
May mắn bản thân còn thời gian một hai tháng xem như sung túc.
Anh đứng dậy dọn bàn, để Hàn Kỳ Dục tự do hoạt động ở nhà, anh cầm máy tính chuẩn bị quay lại công ty họp.
Trước khi rời đi Hàn Kỷ Dục thấy anh cầm một chiếc túi xách hãng Single, có chút nghi ngờ.
Căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình cậu, Hàn Kỳ Dục vừa phơi nắng vừa chơi game.
Thời tiết tháng năm, không lạnh cũng không nóng khiến cho con người rất thích.
Cậu cởϊ áσ khoác chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên điện thoại, một lúc sau, thông báo từ WeChat hiện lên làm gián đoạn thao tác của cậu.
Lông mày Hàn Kỳ Dục nhíu lại, vẻ mặt kiêu ngạo đầy tức giận nhận cuộc gọi video trách móc đối phương: “Cậu có biết là tôi đang đánh rank không, bởi vì cậu hại tôi thua trận mà tôi bị giảm bậc rồi đấy, nếu không có tin tức gì quan trọng, hậu quả cậu hiểu rồi đó?”
Người đàn ông gọi video đến vẻ mặt tức giận: “Hàn Kỳ Dục có chút lương tâm chút không vậy? Tôi ở nước ngoài vì cậu mà bán mạng kiếm tiền, vừa nghe thấy tin tức của cậu thì lo lắng gọi điện thoại đến, thế nhưng lại còn không thể so được với một ván game?”
“Cũng không phải tôi ép cậu, lúc đó là cậu tự mình cầu xin tôi để đi nước ngoài mà.” Hàn Kỳ Dục hừ một tiếng, kiêu ngạo nhìn: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, sau này có chuyện gì thì đừng có gọi điện.”
“Đừng cúp máy, có thể cho tôi thông tin liên lạc của Bạch Tây Nam không?” Nói xong, người đàn ông nhịn không được bát quái nói: “Cậu rời đi, là bị đuổi đi sao?” Trong lời nói mang theo niềm vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
“Bị đuổi đi? Haha, cậu chủ tôi tốt bụng, đã chiếm vị trí của người khác hơn 20 năm rồi, trong lòng cảm thấy áy náy nên rời đi không được sao?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy thì ánh mắt đầy vẻ xem thường: “Nhớ đưa cách thức liên lạc của Bạch Tây Nam cho tôi.”
Hàn Kỳ Dục tặc lưỡi hai lần, nói: “Biết rồi. Đừng quên thay đổi người đại diện phát ngôn của Single, anh Bạch nói có biến.”
Thương hiệu quần áo Single này được coi là công ty con của Hàn Kỳ Dục, đó là lý do tại sao anh nhận ra bộ đồ của Lâm Ngâm Quyền ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại nghe vậy, lập tức hít một hơi: “Bạch Tây Nam nói sao, được, tôi sẽ thay ngay, nhưng cậu thực sự không cần tôi về nước sao?”
“Không cần, cậu chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền là được, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”
“Đừng mà, lâu như vậy rồi chúng ta không gặp nhau cậu không nhớ tôi sao?”
“Cút, đồ điên.”
……
Cuộc gọi video này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, Hàn Kỳ Dục nói tới miệng đắng lưỡi khô nên cúp điện thoại, chuyện nghiêm túc cũng có, nhưng những lời vô nghĩa của người bên kia thì quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Kỳ Dục uống một ngụm nước.
Nhìn sự sôi nổi của nhóm chat nhỏ chưa xóa cậu ra, có những người còn tự khen chính mình, nói ý, nhìn có vẻ đang quan tâm nhau, nhưng thực tế thì lại kỳ quái mà châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau, chỉ tiếc là thủ đoạn này quá tầm thường rồi.
Hàn Kỳ Dục chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè, cố tình không chặn người lớn, cũng quái gở như vậy nói:
“Mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo, tôi cũng đã trở lại thế giới của mình.”