Lúc Cậu Chủ Thật Tìm Tới Cửa Là Cậu Chủ Giả Đã Chạy Trốn Rồi

Chương 10

"Được chứ." Lâm Ngâm Quyền cầm điện thoại. Nhìn ổ điện trên tường, anh bước ra khỏi phòng, tìm ổ điện dài ở phòng khách rồi cắm vào, chuyển ổ điện vào trong phòng, đặt lên bàn để sạc điện thoại.

"Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, thế sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Ngư nhé. Cậu ở lại đây đi, tôi còn ít việc nên về phòng trước đây, có việc cứ gọi tôi nhé."

"Vâng anh Lâm."

Chờ người đi rồi, Hàn Kỳ Dục cầm điện thoại đã được cắm sạc, khởi động lại máy, bật điện thoại lên. Cậu đọc một loạt tin nhắn gửi đến, trả lời vài cái, cố ý gửi tin báo bình an cho ba mẹ, bảo họ tạm thời đừng tìm mình, mình nghĩ thông rồi sẽ về nhà.

Thấy tin nhắn, ông bà Hàn im lặng rồi dặn dò con trai vài câu: Con nhớ chú ý chăm sóc sức khỏe, thiếu tiền cứ nói, nhớ phải liên lạc báo bình an...

Sau khi dặn dò, ông bà Hàn vẫn còn hơi lo lắng.

Trong mắt người ngoài, Hàn Kỳ Dục là con nhà người ta chính hiệu. Chỉ có bà Hàn - người tự tay nuôi cậu khôn lớn - biết tính nết đứa trẻ này không hoạt bát như vẻ bề ngoài. Cậu chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, giờ lại đột nhiên chạy trốn khiến bà ấy không biết đâu mà lần.

Tuy buồn rầu nhưng người nhà họ Hàn vẫn phải cố cười vui, lên kế hoạch giới thiệu Mạc Trình Nghiêu vừa đón về với mọi người.

Chạng vạng tối ngày bỏ trốn đầu tiên, Hàn Kỳ Dục có thêm trang bị thứ hai: gậy ba toong.

Ngồi dựa vào đầu giường nhìn gậy ba toong và xe lăn bên giường, Hàn Kỳ Dục nỗi lòng phức tạp cầm điện thoại chụp ảnh lại.

Bác sĩ nói cẳng chân cậu có dấu hiệu nứt xương, bó thạch cao sẽ nhanh lành hơn. Cậu phải bó thạch cao bốn tuần, nghỉ ngơi ít nhất mười ngày nửa tháng sau khi dừng bó bột.

Lâm Ngâm Quyền - người còn có nỗi lòng phức tạp hơn Hàn Kỳ Dục - đang ở trong phòng ngủ chính cách vách. Anh cởi kính, xoa hai mắt cay cay, thở dài một hơi.

Khởi nghiệp khó quá.

Nhìn một loạt yêu cầu của khách hàng trên màn hình, mặt anh đầy vẻ mệt mỏi. Song, Lâm Ngâm Quyền vẫn bắt đầu lên kế hoạch, tính toán nguyên vật liệu cần thiết để hoàn thành yêu cầu vừa nhận được.

Năm nay, Lâm Ngâm Quyền 28 tuổi. Năm anh sáu tuổi, ba mẹ hết tình cảm tiến tới ly hôn, giờ mỗi người đều đã có một mái ấm mới.

Lên đại học, anh học ngành khoa học vật liệu. Sau hai năm đi làm, anh dành dụm được một khoản tiền, bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh. Anh lập một công ty nhỏ, chủ yếu để nghiên cứu năng lượng mới và các nguyên vật liệu mới bảo vệ môi trường.

Ngờ đâu công ty lại chỉ có thể sống nhờ vào nghề phụ là thiết kế và trang trí nội thất.

Hiện giờ quy mô công ty không lớn, chỉ có khoảng 20-30 nhân viên, doanh thu hàng tháng ngoài để nộp thuế, chi trả tiền lương, phần lớn đều được đầu tư cho bộ phận nghiên cứu. Thu nhập của sếp Lâm Ngâm Quyền hầu như đến từ tiền hoa hồng cho mỗi đơn hàng, một tháng chỉ có khoảng 40-50 nghìn tệ, mùa nào đông khách thì may ra mới lên đến 100 nghìn tệ.

Anh có khát vọng, có thực lực, tiếc là xuất phát điểm quá kém.

Vùi đầu làm việc đến rạng sáng, Lâm Ngâm Quyền đứng dậy vươn vai. Anh đặt bộ vest mặc buổi sáng đến góc dễ thấy để tránh mai mình quên không mang trả.

Đúng vậy, bộ vest cao cấp mà Hàn Kỳ Dục nhận ra chính là bộ vest được Lâm Ngâm Quyền thuê buổi sáng để đi mời chào khách hàng bỏ vốn đầu tư...

Hàn Kỳ Dục đang ngủ hoàn toàn không biết trên thực tế, Lâm Ngâm Quyền - người mà cậu tưởng chỉ nghèo đến nỗi phải mua hàng cũ năm ngoái - còn chẳng đủ tiền mua hàng cũ, chỉ có thể đi thuê.

Vừa ngủ dậy, Hàn Kỳ Dục chống gậy xuống giường ngồi vào xe lăn, đẩy xe lăn đi ra cửa. Đến trước phòng vệ sinh, cậu dồn trọng tâm sang bên đùi không bị thương, vừa chống gậy vừa dỡ tường đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào.

Trong phòng của cậu không có nhà vệ sinh.