Lúc Cậu Chủ Thật Tìm Tới Cửa Là Cậu Chủ Giả Đã Chạy Trốn Rồi

Chương 9

Giờ cậu đang bị thương đó!

Thấy vậy, Lâm Ngâm Quyền nhướng mày nhoẻn miệng cười. Anh bước đến, xoay người bế cậu lên xe lăn. Nhìn gương mặt trắng trẻo của thanh niên trong lòng dần ửng đỏ, con ngươi sau lớp kính mắt thoáng hiện ý cười.

Đúng là một đứa trẻ dễ ngượng.

Anh không biết, dưới vẻ bề ngoài trông có vẻ ngượng ngùng của đứa trẻ dễ ngượng đó toàn là châm chọc.

Chỉ cách có hai bước chân, sao không bế cậu vào xem phòng luôn cho nhanh?

Nói đi cũng phải nói lại, cảm giác được bế cũng không đến nỗi tệ.

Trừ khi còn thơ bé được ông bà Hàn bế, đây là lần đầu tiên Hàn Kỳ Dục được người khác bế lên sau khi lớn. Hơn nữa người bế cậu còn là một anh chàng đẹp trai.

Người khác nhìn thấy cảnh ấy cũng phải khen lãng mạn.

Ông Lâm đứng nhìn thanh niên được con trai đẩy vào trong phòng.

Đứa nhỏ này vừa trắng vừa xinh, ngũ quan khí chất đều chẳng chê vào đâu được. Người đâu mà còn đẹp hơn cả minh tinh, đưa đi gặp họ hàng thân thích cũng oách xà lách, vẻ vang hơn đưa mấy tên đàn ông quê mùa cục mịch đi ra ngoài nhiều.

Nghĩ đến con gái vợ kế còn ở nhà, ông Lâm bắt đầu kích động.

Con trai không muốn hai nhà thân càng thêm thân, ông chẳng biết nói với bạn già thế nào. Cậu trai này khôi ngô tuấn tú, hơn nữa nghe nói cũng chừng 22 tuổi, mỗi tội trông hơi non nớt tí.

Vừa khéo lại nhỏ hơn con gái vợ kế ba tuổi.

Lấy vợ lớn hơn ba tuổi như ôm được cục vàng!

Nghĩ vậy, ông Lâm càng tỏ ra nhiệt tình với Hàn Kỳ Dục: "Tiểu Ngư à, cháu xem phòng còn thiếu gì không thì cứ bảo với chú ha. Dưới nhà có siêu thị, chú xuống mua luôn cho."

"Đủ rồi chú ạ, cháu cảm ơn chú nhiều, làm phiền chú và anh Lâm quá." Không biết có phải vì ngượng không, chỉ thấy thiếu niên rụt rè cúi thấp đầu.

Lốc xoáy trên đỉnh đầu thanh niên cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt. Mái tóc xù của cậu khiến Lâm Ngâm Quyền ngứa tay, không nhịn được đặt tay lên. Trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm tóc, anh như bị điện giật, một cảm giác khó tả truyền từ lòng bàn tay đến khắp cơ thể.

Thấy mình hơi mất lịch sự, lại sợ thiếu niên xấu hổ, Lâm Ngâm Quyền cười mở miệng nói: "Âu cũng vì lỗi của chúng tôi nên cậu mới bị tật chân, giờ cậu cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đã, đừng đi làm vội. Đến lúc đó tôi sẽ tìm việc cho cậu sau."

"Cảm ơn anh Lâm ạ."

Ông Lâm còn tinh mắt kéo vali hành lý của cậu vào trong phòng.

"Tiểu Ngư, chú xuống dưới nhà mua cơm đã nhé. Lát nữa anh Lâm sẽ sắp xếp hành lý cho cháu. Cháu có dị ứng với món gì không?"

"Cháu ăn gì cũng được chú ạ."

Nghe thế, ông Lâm vui tươi hớn hở ra ngoài mua cơm.

Trong nhà chỉ còn hai người họ. Lâm Ngâm Quyền khom lưng ngồi xổm xuống, mở va li của cậu ra. Hàn Kỳ Dục cất giọng trong trẻo, nói: "Anh Lâm ơi, hay anh đặt vali lên ghế, tôi sắp xếp quần áo cho."

"Không sao, cậu cứ chỉ huy tôi làm là được."

"Thế làm phiền anh Lâm vậy."

"Đừng khách sáo."

Vì chạy trốn không có kế hoạch, đồ đạc trong vali của Hàn Kỳ Dục khá là tạp nham. Nhưng cậu đã chia đồ vào trong các túi phân loại trước, bảo đảm tính riêng tư.

Nếu không cậu đã không thoải mái để mặc cho người ta sắp xếp lại đồ đạc trong vali mình.

Lâm Ngâm Quyền đặt từng túi lên bàn cạnh giường để tiện cho Hàn Kỳ Dục không tiện di chuyển sử dụng, song vẫn đảm bảo tính riêng tư.

Nhưng quần áo không được cho vào túi riêng trong va li lại khiến anh do dự vài giây. Cuối cùng, anh cầm móc treo quần áo vào tủ. Trong khi treo quần áo, thấy mấy bộ qυầи ɭóŧ rơi ra trong đống quần áo, anh sửng sốt vài giây rồi tiếp tục bình tĩnh treo vào tủ.

Nhưng nhìn qυầи ɭóŧ đã được treo gọn gàng trong tủ, Hàn Kỳ Dục mấp máy môi không nói nên lời.

Biếи ŧɦái!

May mà qυầи ɭóŧ của cậu toàn là quần mới mua.

Chờ anh sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Hàn Kỳ Dục cầm điện thoại tha thiết nhìn anh: "Anh Lâm sạc điện thoại giúp em với được không?"