"Được rồi, làm phiền anh Lâm quá."
Chà, giọng nhóc con dễ nghe phết đấy chứ.
Lâm Ngâm Quyền thầm cảm thán trong lòng rồi rời đi.
Sau khi anh rời đi, Hàn Kỳ Dục vừa rồi còn tỏ ra ngại ngùng đưa mắt đôi mắt ngập ý cười nhìn lướt qua phong cách trong nhà một lượt, cau mày.
Nhà cửa đơn sơ, tường trắng tinh chẳng treo đồ trang trí gì. Phòng khách chỉ có sofa, tủ lạnh và một chiếc TV trơ trọi, khiến cả căn phòng trông hết sức vắng vẻ.
Sau khi nhìn một vòng, không thấy camera giám sát, cậu chủ Hàn mới vừa lòng thu hồi ánh nhìn.
Chàng trai trẻ này không dễ lừa, suốt ngày nghĩ buôn lậu, lấy tiền rồi chạy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả hợp đồng. May mà ba anh vẫn luôn ngăn cản, nếu không còn lâu cậu mới được chuyển đến đây.
Chỉ tội nghiệp cái đùi cậu.
Hàn Kỳ Dục nhìn xuống bên đùi phải bó thạch cao. Tuy đùi không còn đau nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức.
Ba nợ con trả!
Lâm Ngâm Quyền phải hầu hạ cậu trước khi cậu tìm được chỗ ở!
*
Ông Lâm đang nằm dọn giường quay đầu lại. Bất thình lình thấy một người cao lớn đứng sau lưng mình, ông ấy giật mình thon thót.
Sau khi nhìn rõ mặt người nọ, ông ấy vỗ ngực tức giận nói: "Con đi đứng không tiếng động gì thế, định dọa chết ba con đấy hả?"
Lâm Ngâm Quyền bất đắc dĩ nói: "Ba đưa người về nhà thế này, ai hầu hạ đây?"
"Đương nhiên là con chăm giúp ba rồi, ba có ở đó đâu."
"Ba không ở lại đây chăm sóc người ta mà còn đưa người ta đến nhà con là thế nào?"
Ông Lâm tự biết đuối lý, bèn vội vàng nịnh nọt, giải thích: "Con gái dì Phương đến nhà mình chơi, ba không tiện đưa cậu ấy về nhà. Con yên tâm, ba sẽ thuê giúp việc giúp con. Hơn nữa Tiểu Ngư người ta cũng chỉ muốn đổi chỗ ở, không cần đền tiền, đỡ tốn bao nhiêu tiền đấy thôi. Con đang thiếu tiền khởi nghiệp còn gì, ba làm thế cũng vì nghĩ cho con mà. Vả lại một mình con ở cũng là ở, nhà cửa rộng rãi thế cơ mà, dọn một phòng cho người ta ở có làm sao đâu."
Lâm Ngâm Quyền vẫn cười điềm đạm nhìn ba thân yêu của mình, nhẹ nhàng uy hϊếp: "Ba với dì Phương nghĩ thế nào con mặc kệ, nhưng ba đừng có mà xía vào chuyện của con."
Lâm Ngâm Quyền vẫn còn hơi giận ba vì ông ấy muốn anh cưới con gái của mẹ kế.
Nghe vậy, ông Lâm cười gượng hai lần: "Đó là vì thấy con mãi không có người yêu nên sốt ruột thôi mà, dì Phương cũng vì quan tâm con..."
Thấy mặt con trai càng ngày càng lạnh lùng, ông Lâm không dám nói hết lời.
Bèn vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, công ty con đang cần tiền đúng không, để ba chuyển cho ít tiền nhé."
Lâm Ngâm Quyền không từ chối.
Trong phòng khách.
Hàn Kỳ Dục nhàm chán bật nắp coca, uống hết nửa lon, lại ăn thêm một quả cà chua bi.
Vừa bỏ cà chua bi vào miệng, cậu đã cau mày.
Sao da dày thế? Chua quá!
Khó ăn thế không biết...
Hàn Kỳ Dục khó chịu hất hàm.
Cậu cảm thấy quá nực cười khi đã quyết định ở lại đây chỉ vì một bộ quần áo khiến cậu tưởng điều kiện nhà người ta khá giả.
Tất cả là tại Lâm Ngâm Quyền khí thế mạnh mẽ quá, làm cậu cảm thấy anh là sếp lớn, nếu không còn lâu cậu mới chịu đi theo!
Hàn Kỳ Dục vô cùng tủi thân, từng ấy năm qua cậu chưa bao giờ phải chịu tủi thế này.
Từ sáng đến giờ cậu còn chưa được ăn cơm nữa.
Cuối cùng cậu cũng biết vì sao bộ vest Lâm Ngâm Quyền lại là mẫu thiết kế từ năm trước rồi.
Một lúc sau, Hàn Kỳ Dục nhìn Lâm Ngâm Quyền bước ra khỏi phòng.
Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn nhìn mình, Lâm Ngâm Quyền lễ phép dịu dàng hỏi: "Phòng đã được dọn sạch rồi, để tôi đưa cậu đi xem nhé. Mấy ngày sau cậu sẽ ở lại đó, có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng, tôi sẽ trang trí lại."
"Cảm ơn anh Lâm, sau này làm phiền anh vậy." Nói xong, Hàn Kỳ Dục lại ngượng nghịu ngồi tại chỗ không cử động.