“Sẽ về sớm thôi.” Sa Ngộ Tịnh đáp lại hắn, sau đó đưa cho Đường Tăng một ít nước.
“Lão Trư ta cũng muốn ở một mình cùng Tiêu Hồng.” Trong giọng Trư Bát Giới có chút hâm mộ.
“Nhị sư huynh, đại sư huynh dẫn Tiểu Hồng cùng đi dò đường khẳng định là có lý do.”
Trư Bát Giới sờ sờ mặt nói: “Tiểu Hồng thích người đẹp, Sa sư đệ, ngươi thấy nếu ta biến thành bộ dạng lúc đầu thì cậu ấy có thích không?”
Sa Ngộ Tịnh suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Bộ dạng lúc đầu của nhị sư huynh vốn rất đẹp trai, nhưng Tiểu Hồng có lẽ thích sư phụ hơn.” Dừng một chút lại nói thêm: “Cậu ấy cũng thích đại sư huynh nữa.”
Mặc dù ngấy Ngộ Tịnh ít nói thành thật, mà Phó Trăn Hồng chưa từng che giấu sự yêu thích của mình đối với Đường Tăng và Tôn Ngộ Không nên cho dù là Sa Ngộ Tịnh không quá để ý cũng nhận ra được.
Trư Bát Giới than thở: “Đầu thai vào nhầm vào heo cuối cùng vẫn ăn thiệt ở phần ngoại hình.”
“Nhị sư huynh, nếu như ngươi đáng tin cậy hơn thì có lẽ Tiểu Hồng sẽ nói chuyện cùng ngươi nhiều hơn đấy.”
Trư Bát Giới không nói gì nữa. Sau vài giây hắn lại nhàn rỗi buồn chán, nghĩ đến Phó Trăn Hồng rồi bắt đầu nói: “Lão Trư ta sống lâu vậy rồi mà chưa từng thấy ai đẹp hơn Tiểu Hồng, ngay cả thần tiên cũng không bằng.” Trong mắt hắn hiện lên một tia thèm muốn: “Ngay cả Hằng Nga cũng không bằng một nửa của cậu ấy nữa.”
“Nhị sư huynh hồ đồ rồi, Tiểu Hồng là đàn ông, sao lại đi so sánh cậu ấy với Hằng Nga?”
“Người đẹp thì cần gì phân chia nam nữ chứ?” Trư Bát Giới cười nói: “Nếu Tiểu Hồng thích ta thì ta thích đàn ông cũng được.”
Sa Ngộ Tịnh kinh hãi: “Nhị sư huynh, bản tính háo sắc của huynh lại tái phát à? Bây giờ Tiểu Hồng đang cùng chúng ta đi Tây thiên thỉnh kinh, huynh đừng làm ra mấy hành động bậy bạ.”
Trư Bát Giới bị sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Sa Ngộ Tịnh làm buồn cười, cười lớn nói: “Sa sư đệ, ta chỉ là nói vu vơ thôi mà, nhìn ngươi thay đổi sắc mặt hay thật đấy.”
Đường Tăng nhìn Trư Bát Giới đang tươi cười hớn hở, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, dùng ngữ khí ôn hòa nói thẳng: “Bát Giới, người xuất gia không nên nói bậy.”
Đấy đấy, nói chuyện tám nhám cũng không cho nữa! Trư Bát Giới lập tức sa sầm mặt, bĩu môi không nói nữa.
Ước chừng qua mười lăm phút, Phó Trăn Hồng và Tôn Ngộ Không quay lại, Sa Ngộ Tịnh vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức đi lên hỏi tình hình đường đi phía trước.
“Muốn sang bên kia núi có hai con đường, một đường gần, một đường xa hơn một chút.”
Trư Bát Giới cười với Phó Chấn Hồng sau đó đứng dậy, cầm bồ cào chín răng lên nói: “Đương nhiên là đi đường gần hơn rồi.”
Tôn Ngộ Không nói: “Phía trước 5km có một cái hang động, bên ngoài có hơn mười con yêu quái nhỏ canh gác, nếu muốn đi đường ngắn thì phải đi qua cửa hang đó.”
“Đại sư huynh, chỉ có mười mấy yêu quái nhỏ thôi mà chúng ta phải sợ à?”
Con lợn ngốc này rõ ràng là lười biếng không muốn đi bộ nữa.
Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tăng: “Sư phụ, người thấy nên đi con đường nào?”
Đường Tăng cân nhắc một lát, cuối cùng lựa chọn một con đường an toàn hơn.
Thế là nhóm người đi đường vòng đến con đường xa hơn.
Tuy nhiên đi chưa được bao lâu, một đạo sĩ với bàn chân đầy máu bò ra khỏi bãi cỏ. Vị đạo sĩ này đội chiếc vương miện hình ngôi sao sáng chói, mái tóc trắng xõa tung, nằm bò trước bạch long không ngừng dập đầu với Đường Tăng, miệng kêu lớn: "Trưởng lão, cứu mạng với, cứu mạng với!”