Hôm Nay Vạn Nhân Mê Đã Sụp Đổ Chưa!!?

TG1 - Chương 11: Ngủ qua đêm tại khách điếm | Mỹ nhân muốn cùng cưỡi ngựa với Đường Tăng

Editor & Beta: Deus Generis Iyan.

Xl vì đăng lúc đêm(( chuyện là mình vừa phẫu thuật xong vào buổi sáng)) vì thuốc tê mà mình ngủ lòe tù tùy đến chiều nên tối k ngủ nổi liền edit nốt á)) vậy bye nha.

______________________________

Thời điểm bốn thầy trò đến chuồng ngựa dắt Bạch long Mã để chuẩn bị đi tiếp hành trình, Phó Trăn Hồng cũng đi theo.

Sau khi lão bản khách điếm đem chân tướng toàn bộ đều nói ra, Phó Trăn Hồng đi ra khách điếm liền biến trở về nguyên dạng, trước kia y giả dạng làm Bạch Thanh Chi bộ dáng, bất quá là vì muốn lão bản khách điếm đem ngọn nguồn sự việc toàn bộ nói cho bốn thầy trò.

Vốn dĩ y cùng Đường tăng gặp mặt là bởi vì Trương Thắng, Trương Thắng ở trước mặt Đường Tăng tự sát hiến mạng khiến bạch y tăng nhân bị ám ảnh rất lớn. Y cần khiến Đường Tăng có cái nhìn khác về y, Trương Thắng kia không phải tự sát, đó là trừng phạt đúng tội, mà Phó Trăn Hồng tuy không được xem như hoàn toàn vô tội, lại cũng không phải là hung thủ dẫn đến cái chết của Trương Thắng.

Y cũng lợi dụng thông qua câu chuyện của Trương Thắng làm thầy trò bốn người đối với truyền thuyết Bạch Hổ lĩnh sinh ra hoài nghi.

Yêu quái ở Bạch Hổ lĩnh chuyên ăn thịt người, quỷ kế đa đoan, mê hoặc nhân tâm. Nhưng trương thắng sự tình cũng đã cũng đủ thuyết minh, những cái đó trên núi thi cốt hài cốt không nhất định tất cả đều là yêu quái sở ăn, cũng có thể là nhân tâm tà niệm lúc sau chứng cứ.

Y không muốn thay tính cách của Bạch Cốt Tinh, nhưng phải đi theo bọn họ đến Tây Thiên thỉnh kinh, càng là vì không thể khiến thầy trò bốn người đối với y ấn tượng chỉ dừng lại ở một cái yêu quái chuyên làm việc ác, thích ăn thịt người.

Trước khi xuống núi, y cố ý dụ Tôn Ngộ Không hỏi ra thân thế của y, đây là bước đầu tiên, trước là làm cho bọn họ nội tâm sinh ra thương hại, làm cho bọn họ trong tiềm thức đối với y dần buông lỏng phòng bị mà càng thêm tiến gần. Bước thứ hai đó là lợi dụng chân tướng về cái chết của Bạch Thanh Chi khiến cho bọn họ biết rằng những truyền thuyết về y không nhất thiết là sự thật. Thật không hiểu nổi, làm cách nào mà con người có thể chỉ dựa vào mấy tin đồn bị ảnh hưởng bởi thành kiến mà có thể xét đúng sai. Chỉ có thể cùng y trải một số chuyện mới có thể đưa ra kết quả.

Lúc này, Trư Bát Giới đang cởi dây trói Bạch Long Mã ở trong chuồng ngựa, còn Phó Trăn Hồng thì lặng lẽ đứng ở phía sau ba người còn lại.

Y vừa vặn ở gần mái hiên của cửa ra vào, mà thời điểm này ánh nắng mặt trời ấm áp từ trên bầu trời chiếu xuống thì bị một phần của mái hiên che khuất, phần còn lại chiếu đến trên người Phó Trăn Hồng.

Rõ ràng một nửa là bóng tối che kuất, một nửa là vầng sáng chói lòa.

Ranh giới rõ ràng hai bên nhưng khi rơi trên khuôn mặt y diễm mỹ lệ, lại giống như ranh giới ánh sáng cùng bóng tối dần thêm mơ hồ tựa như một đêm tối vô tận cùng ban ngày giao thoa hòa quyện.

Tôn Ngộ Không quay đầu lại, dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chăm chăm về phía Phó Trăn Hồng thật lâu, phảng phất là ở một lần nữa kiểm tra kỹ y.

“Ngươi như thế nào lại biết đến câu chuyện của Bạch Thanh Chi?” Tôn Ngộ Không nghĩ đến lúc ban đầu này tiểu yêu cùng bọn họ gặp mặt chính là ngụy trang thành bộ dạng của Bạch Thanh Chi , đối phương muốn tiết lộ chân tướng cái chết của Bạch Thanh Chi chính là có ý đồ làm cho bọn họphải dẫn y đi Tây Thiên thỉnh kinh với lý do y cùng Bạch Thanh Chi thân thế rất giống nhau.

“Bạch Thanh Chi bị Trương Thắng gϊếŧ chết vứt thi thể ở Bạch Hổ lĩnh, cuối cùng thành một đống xương trắng, mà ta, vốn chính là từ xương trắng biến thành.” Phó Trăn Hồng dừng một chút, thấy Tôn Ngộ Không làm một bộ dáng như suy tư, y cười khẽ một tiếng, mới tiếp tục nói: “Hắn cùng ta căn bản là giống nhau đều là xương trắng, lại là ở Bạch Hổ lĩnh biến thành xương trắng, mà thời điểm ta hấp thụ linh khi thiên địa là có thể biết được ký ức lúc sinh thời của hắn.”

Một bên Sa Ngộ Tịnh nghe thấy nhịn không được liền hỏi: “Tiểu công tử, chiếu theo những gì ngươi nói, chỉ cần là những thi cốt trên bạch Hổ Lĩnh thì ngươi ngươi có thể thấy được tất cả những kí ức lúc sinh thời của bọn họ?”

Phó Trăn Hồng nói: “Chỉ có cố gắng cảm nhận, mới có thể nhìn thấy được.”

“Tại sao ngươi lại trùng hợp cảm nhận ký ức của Bạch Thanh Chi?” Tôn Ngộ Không cũng không tin tưởng có sự trùng hợp.

“Bởi vì Bạch Thanh Chi lớn lên rất xinh đẹp nha.” Đôi môi đỏ mộng của Phó Trăn Hồng câu lên, nhẹ nhàng thanh âm ý vị không rõ nói: “Ta thích những người có dung mạo đẹp, tỉ như sư phụ của ngươi, tỉ như ngươi……” Nói xong lời cuối cùng, Phó Trăn Hồng vươn đầu ngón tay đến chóp mũi của Tôn Ngộ Không điểm nhẹ một cái.

Lòng bàn tay y vừa tinh tế lại lạnh lẽo, chạm vào chóp mũi ấm áp của Tôn Ngộ Không, vừa chạm vào liền nhanh chóng rút lại tay, lại khiến Tôn Ngộ Không nổi lên một loại xúc cảm quái dị.

Tôn Ngộ Không nhíu mày: “Tiểu yêu, đừng có chốc chốc lại động tay động chân.”

“Gọi ta là Tiểu Hồng.” Phó Trăn Hồng không để tâm đến việc Tôn Ngộ Không cảnh cáo, nói xong lời này lại nhìn về phía đám người Đường Tăng: “Các ngươi cũng gọi ta như vậy đi.”

Trư Bát Giới dắt Bạch Long Mã, đi đến bên cạnh Phó Trăn Hồng, đối với y cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hồng, kỳ thật lão heo ta cũng từng rất tuấn mỹ."

Phó Trăn Hồng nghĩ rằng bộ dạng của Trư Bát Giới khi lần đầu gặp hắn hẳn là bộ dạng của tên heo ngốc này trước khi bị biếm xuống trần gian. Trên thực tế, Phó Trăn Hồng luôn cảm thấy Trư Bát Giới rất thú vị.

Thiên Bồng Nguyên Soái đã từng chỉ huy tám mươi vạn thuỷ quân thiên hà, tên chính thức là thuỷ thần thiên hà hiến tiết, Trăn Hồng cũng không quá tin tưởng vào một kẻ thực lực cùng tài chỉ huy xuất chúng lại là nhát cáy lại ham ăn biếng làm như vậy. Nhưng dựa trên quan sát hiện tại của y về Trư Bát Giới, y thấy rằng Bát Giới so với tác phẩm gốc của hắn không có nhiều khác biệt.

Hoặc chính là nói bản tính của Trư Bát Giới chính là như thế, hoặc chính là ngụy trang quá tốt.

Nếu là vế trước thì sẽ mâu thuẫn với suy đoán của Phó Trăn Hồng. Nếu là vế sau, tại sao hắn ta lại phải cố gắng như vậy để duy trì một hình tượng không tích cực như vậy?

[ Tiểu Hồng, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều hay không? ]

[ có thể.] ( sao bé lạnh lùng dữ zậy))

Phó Trăn Hồng không phủ nhận rằng mình đã du hành qua quá nhiều thế giới và đã hình thành một thói quen với việc phóng đại một số chi tiết nhỏ nhưng khác thường.

Thận trọng luôn tốt cho chiến lược.

Đường Tăng sắc mặt bình tĩnh nhìn Phó Trăn Hồng liếc mắt một cái, nhưng chính hắn cũng không nhận ra sâu trong đôi mắt đen thuần như mực ấy hướng về phía bạch y thiếu niên đã nhu hòa hơn rất nhiều so với trước đây.

“Chúng ta tiếp tục lên đường đi.” Đường Tăng xoay người ngồi lên lưng ngựa.

Tuy nhiên, góc y phục của hắn đã bị Phó Trăn Hồng xoắn lại sau khi lên ngựa.

“Hòa thượng, ta biến thành bộ dáng của Bạch Thanh Chi lại biến trở về, mới vừa khôi phục pháp lực cũng bởi vậy tiêu hao không ít vả lại ta phải chịu đựng vết thương, bây giờ ta vẫn còn yếu không muốn đi bộ.”

Đường Tăng nhìn về phía y: “Ngươi muốn cưỡi ngựa?”

Phó Trăn Hồng gật đầu, sau đó lại lắc đầu khi Đường Tăng chuẩn bị xuống ngựa: "Ta không thể cưỡi ngựa."

Y ngẩng đầu nhìn Đường Tăng, ngẩng đầu nhìn bạch tăng trên lưng ngựa từ dưới lên trên, từ chiếc cằm tinh xảo đến cổ cũng được kéo dài thành một vòng cung mịn màng, đẹp đẽ và mỏng manh nhờ chuyển động của hắn.

“Ta muốn cưỡi ngựa cùng ngươi.” Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng đem những lời này thổ lộ ra, Đôi mắt đen nhánh giống ngọc được ngâm trong hàn đàm, rõ ràng là mê say mà nguy hiểm, lại bởi vì kia hơi hơi thượng chọn đuôi mắt mà lưu chuyển ra vô tận dụ hoặc.

Đường Tăng rũ xuống mí mắt, sai khai cùng phó đến hồng ánh mắt đối diện.

Nụ cười trên môi của Trăn Hồng chưa hề giảm: “Hòa thượng……” Y lại nhẹ nhàng hô một tiếng, hai chữ cái đơn giản lại bị Phó Trăn Hồng cố tình đè thấp, mềm mại mà thân mật, làm có một loại tất cả thâm tình mờ ảo. Sau đó y vươn tay về phía Đường Tăng.

Đường Tăng tầm mắt vốn nhờ này động tác mà lại một lần rơi xuống phó đến hồng trên người.

Sa Ngộ Tĩnh khiêng đòn gánh hành lý đứng ở phía sau, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự là có chút đẹp.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, chỉ còn lại một vầng sáng vàng nhạt rơi xuống trên người hai người, hai người đều mặc quần áo trắng như tuyết, một người lãnh đạm bình tĩnh, một người cao quý tự phụ.

Sa Ngộ Tịnh không thể nghĩ ra từ ngữ nào quá hoa mỹ để mô tả khung cảnh trước mắt. Hắn chỉ cảm thấy nó vừa mắt, đẹp tựa một bộ tĩnh trí họa.

Tuy nhiên, vào lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn đến phá hủy sự hài hòa hiếm có này.

Phó Trăn Hồng giơ tay bị Tôn Ngộ Không nắm chặt, "Không được."

Phó Trăn Hồng nhướng mày, thuận theo sức lực của khỉ con, tay dời khỏi Đường Tăng, nói: "Sư phụ ngươi vẫn còn ở đây hắn vẫn chưa trả lời, mà ngươi quyết định rồi?"

"Dù sao cũng không được." Mặc dù Tôn Ngộ Không đã thay đổi cách nhìn

về tiểu yêu, tiểu yêu này có nhiều thủ đoạn, tính tình khó đoán. Nếu để y cưỡi ngựa cùng Đường Tăng khiến hắn không khỏi bất an.

Phó Trăn Hồng chế nhạo: “Chẳng lẽ khỉ con muốn thay sư phụ của mình quyết định sao?”

Tôn Ngộ Không không thể nói cho hắn biết, chỉ là ngậm miệng, ôm chặt cổ tay Phó Trăn Hồng hơn một chút.

"Buông tay." Phó Trăn Hồng nói.

Tôn Ngộ Không không chịu buông: “Ta không thể để ngươi cưỡi ngựa cùng sư phụ.”

Phó Trăn Hồng cười: “Ngươi đây là muốn cõng ta sao?”

“Cái gì?”

“Chúng ta muốn tiếp tục lên đường, nhưng ngươi lại không cho ta lên ngựa, vậy chỉ có thể để ngươi tới cõng ta.”

Trư Bát Giới vui tươi hớn hở chạy đến trước mặt Phó Trăn Hồng: “Tiểu Hồng, lão heo cũng có thể cõng ngươi.”

Phó Chấn Hồng đang định nói, nhưng Đường Tăng, người đã luôn im lặng, nói: "Tối nay. Hãy ở lại khách điếm nghỉ ngơi một đêm." Hắn nhìn Phó Trăn Hồng và nói, "Ngươi có thể hồi phục trong một đêm được không?"

“Có thể.” Phó đến hồng cười khẽ, tầm mắt dừng ở Tôn Ngộ Không nắm lấy tay mình mãi không chịu buông: “Còn không buông ra?”

Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng nhìn vài giây sau, mới buông ra: “ Là một yêu quái, pháp lực tiêu hao còn kém hơn con người." Giọng điệu mỉa mai, nói xong thì thầm cảnh cáo Phó Trăn Hồng: "Tốt nhất là ngươi đừng giả vờ."

Phó Trăn Hồng ngây thơ chớp mắt, "Gậy Như Ý của mình mà cũng không biết rõ sức mạnh?

Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, không có trả lời.

Cuối cùng, vì sự việc của Phó Trăn Hồng, bốn thầy trò lại ở lại quán trọ.

Khách điếm lão bản tuy rằng đối thân phận của Phó Trăn Hồng nghi hoặc, lại cũng không dám hỏi nhiều. Cái chết của Zhang Sheng là một đòn giáng lớn đối với lão, lý do khiến Phó Trăn Hồng giả làm oan hồn của Bạch Thanh Chi trước mặt lão khiến lão không còn thời gian để lo lắng về bất cứ điều gì khác.

Thầy trò bốn người vẫn ngủ trong căn phòng như trước, mặc dù hơn một nửa quán trọ đã bị lửa thiêu rụi, nhưng căn phòng họ ở tương đối hẻo lánh nên sau khi dọn dẹp vẫn có thể ngủ được.

Căn phòng này vốn chỉ có ba cái giường, Sa Ngộ Tĩnh và Trư Bát Giới ngủ trên một giường; Đường Tăng và Tôn Ngộ Không ngủ cùng một giường. Bây giờ chỉ còn lại Phó Trăn Hồng, vì Tôn Ngộ Không ngủ với Đường Tăng và nhường chiếc giường còn lại cho Phó Trăn Hồng.

Giữa đêm, màn đêm đen tối dường như bị mực dày vô tận bôi nhọ. Ánh sao mịn màng và vầng trăng sáng thỉnh thoảng ẩn trong mây, thỉnh thoảng mới lộ ra một vệt sáng mờ nhạt trong như nước chảy. .

Phó Trăn Hồng mở mắt ra, nhìn Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đang ngủ trên giường đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên, đứng dậy bước tới.

Đường Tăng ngủ bên trong, Tôn Ngộ Không ngủ bên ngoài.

Phó Trăn Hồng bước tới và nằm nghiêng xuống bên cạnh Tôn Ngộ Không.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một tia sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt của Tôn Ngộ Không. Từ góc độ của Phó Trăn Hồng, y có thể nhìn rõ khuôn mặt sắc sảo của hắn. So với Đường Tăng bề ngoài thanh tuyển, Tôn Ngộ Không ngũ quan hình dáng muốn càng thêm ngạnh lãng thâm thúy, cho dù là nhắm hai mắt, đều lộ ra một loại nghiêm nghị anh duệ chi khí.

Y chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tôn Ngộ Không trong vài giây, sau đó hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, đặt đôi môi đỏ mọng mềm mại lên tai Tôn Ngộ Không, chậm rãi thở ra: "Khỉ con hư hỏng, ta biết ngươi tỉnh rồi." Giọng nói dài tựa như sự cám dỗ lặng lẽ trong đêm tối.