Mình vữa đang ốm (((((test thử, mới biết mình bị cúm B ( mấy ngày nay thấy đỡ r nên Edit vội🤧 🤧 để các b k phải đợi lâu vs cả tui cũng vì đam mê ))))))) , nên có j sai sót thì đừng ném gạch nha,. Bai nha tui mêt r , tui lên lịch r ạ , t5 lên chương tự động
___________________________
Trong cái nóng oi bức của mùa hè, ánh mặt trời thiêu đốt chiếu qua những tán cây cao, lốm đốm qua những khoảng trống giữa cành và lá, và phản chiếu những lớp ánh sáng tuyệt đẹp trên mặt nước tĩnh lặng.
Nương theo dòng suối trong veo chảy xuôi trong núi, lúc này, những cơn gió thung lũng vi vu chậm rãi thổi đến, khiến cho trên mặt nước vốn phẳng lạng lại gợn lên vài cơn sóng.
Đường Tăng vắt khô tăng y đã giặt sạch sẽ, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đứng ở một bên, nhìn xuống nước.
“Đại sư huynh làm gì mà lên chậm như vậy?” Trư Bát Giới vươn cổ phàn nàn, mặt nước lúc này đột nhiên liền gợn cơn sóng cực lớn.
Giây tiếp theo , một thiếu niên dung nhan cực kỳ y diễm nổi lên từ mặt nước.
Mái tóc đen như mực của thiếu niên ướt sùng sũng nước dính ở trên người, bọt nước óng ánh thuận thế nhỏ dọc theo tóc của thiếu niên Những giọt nước này chảy dài trên vầng trán mịn màng rồi chảy xuống sống mũi thẳng tắp, rồi trượt xuống đôi môi, cuối cùng xuôi theo cái cằm thanh tú của thiếu niên mà chảy về phía cần cổ trắng ngần, rồi tiếp đến lăn xuống xương quai xanh tuyệt đẹp.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nước dập dờn, bờ vai mượt mà bóng loáng của thiếu niên lộ ra dưới vầng sáng ấm áp, trắng nõn đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Giờ phút này, thiếu niên dung mạo diễm lệ trông giống như bông da^ʍ bụt vừa trải qua một trận mưa phùn, những cánh hoa đã hút đủ nước khiến chúng căng mọng, quyến rũ. Lông mi của chàng trai rung rinh vì dính nước. Khi rơi vào mắt người ta, chúng giống như những giọt nước run rẩy trong lòng* bông hoa mỏng manh.
(*)ý ở đây là nước rơi vào trong bông hoa, có thể là nhụy hoa chăng. )))
Ba người trên bờ, cứ như vậy đôi mắt dán chặt vào mỹ mạo kiều diễm làm cho người ta kinh tâm động phách này, khiến tâm không khỏi giật mình.
Sau một khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, Đường Tăng là người đầu tiên hoàn hồn, hắn hơi cau mày, lại nhìn về phía Phó Trăn Hồng, trong con ngươi trong suốt long lanh kia lại là một mảnh âm trầm.
Trư Bát Giới bịt mũi, dung mạo tuyệt luân trước mắt khiến hắn ta không khống chế được máu mũi chảy xuống.
Tên ngốc heo này giờ phút này cũng mặc kệ đối phương có phải là nam tử giống hắn hay không, đôi mắt hắn sáng ngời lưu chuyển ở trên người Phó Trăn Hồng, xuân tâm lại bắt đầu nảy mầm.
"Tiểu công tử, trông ngươi thật đẹp." Lúc Phó Hồng Trăn Hồng bơi tới, Trư Bát Giới cười ngây ngô nói.
Phó Trăn Hồng không để ý đến hắn, sửa sang lại quần áo bọc trên người, lên bờ.
"Ngộ Không đâu?" Đường Tăng nhìn về phía Phó Trăn Hồng, ánh mắt hướng về phía Phó Trăn Hồng rồi lướt xuống y phục đang che đi thân thể y, vừa nhìn liền biết đây là y phục của Tôn Ngộ Không.
Phó Trăn Hồng ý vị không rõ cười nói: "Đại đồ đệ của ngươi thần thông quảng đại, ngươi còn sợ ta ăn hắn sao?"
Lời này vừa dứt, Tôn Ngộ Không liền từ trong nước xông ra. Hắn phi thân lên bờ, cả người đã hoàn toàn ướt đẫm, giọt nước trên tóc đang từng giọt từng giọt rơi xuống, chỉ còn một phần y phục ướt đẫm dính ở trên người, có vẻ hơi lộn xộn.
"Đại sư huynh, nhìn ngươi thật chật vật!" Trư Bát Giới ở bên cạnh cười hắn.
Tôn Ngộ Không không để ý tới hắn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Phó Trăn Hồng, trong mắt hiện ra hàn quang lạnh lùng.
Phó Trăn Hồng thấy vậy, trực tiếp núp ở sau lưng Đường Tăng, "Hòa thượng, ánh mắt đồ đệ nhà ngươi thật đáng sợ." Y nói, giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên bả vai tăng nhân áo trắng, rụt rè nhìn Tôn Ngộ Không, dáng vẻ nhu nhược như bị khi dễ,
Tiểu yêu này! Chỉ biết làm bộ làm tịch!
Tôn Ngộ Không cười lạnh: "Trả lại cho ta!"
"Cái gì?"
"Là y phục, mau cởi ra cho ta!" Đại thánh gia hiện tại vô cùng tức giận, tiểu yêu này đá vào mặt hắn, hắn còn chưa nói, lại còn lấy quần áo hắn mặc.
Phó Trăn Hồng tủi thân: "Y phục của ta ở trong Bạch Cốt động, hiện tại đã khôi phục một chút pháp lực, rốt cuộc có thể duy trì hình người, ngươi cũng không thể để ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy chứ?"
Tôn Ngộ Không dừng lại, sau đó mới nói: "Vậy ngươi cũng không thể mặc y phục của ta."
"Nếu ta không mặc y phục của ngươi, vậy ta nên mặc y phục của ai?"
Tôn Ngộ Không bị lời này của Phó Trăn Hồng làm nghẹn họng, môi khẽ động, không tìm được lời phản bác thích hợp.
Mà lúc này, Trư Bát Giới giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì mới lạ, chỉ vào môi Tôn Ngộ Không nói: "Đại sư huynh, sao môi của huynh lại bị rách vậy?"
Lời này của hắn dẫn dắt toàn bộ ánh mắt của những người khác vào đôi môi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vừa lên bờ vẫn không nhìn ra, lúc này bởi vì đang nói chuyện với Phó Trăn, môi mấp máy, trên miệng nhỏ lộ ra từng giọt máu.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không vốn đã hòa hoãn lại, bởi vì lời này của Trư Bát Giới mà trầm xuống. Hắn ta hung tợn trừng mắt với Phó Nặc Hồng một cái: "Bị Thủy Quái cào rách."
"Trong nước này còn có rái cá**sao?" Sa Ngộ Tịnh là Tôn Ngộ Không nói gì hắn cũng tin tưởng không nghi ngờ.
(**) có 1 kiếp nạn 4 thày trò gặp 1 con rái cá thành tinh aka con rẻ tương lai của long vương.(( mình k nhớ(((
Trư Bát Giới không có như Sa Ngộ Tịnh dễ mắc lừa như vậy, hắn thấy Tôn Ngộ Không nói những lời này rồi nhìn chằm chằm vào Phó Trăn Hồng, liền đoán được Thủy Quái trong lời nói của Ngộ Không chính là tiểu công tử này.
Bất quá hắn cũng không có nghĩ gì đó sâu xa, đoán chừng chính là hai người ở dưới nước lúc tiểu công tử dùng móng vuốt cào rách.
Đường Tăng đỡ bàn tay Phó Trăn đang đặt trên vai mình xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Trăn Hồng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
Phó Trăn Hồng nhìn ra ý của hắn: "Hòa thượng, người xuất gia không nên nói dối, ngươi đã đồng ý dẫn theo ta, thì không thể bởi vì ta có thể duy trì nhân dạng mà vứt bỏ ta."
Đường Tăng nghe vậy khẽ thở dài một hơi khó nhận ra, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, sau này ngươi không thể sát sinh, không thể ăn thịt nữa, Phật gia có tam quy, ngũ giới, bát giới, chỉ cần vượt qua bất kỳ một cái liền tính là phá giới."
"Được." Phó Trăn Hồng gật đầu.
Đường Tăng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa.
Dáng người Phó Trăn tuy rằng cao gầy, nhưng so với hình thể của Tôn Ngộ Không thì gầy hơn rất nhiều. Lúc này y khoác y phục của Tôn Ngộ Không, tóc đen xõa sau lưng, đôi chân ngọc tinh xảo trắng nõn giẫm trên tảng đá, phối hợp với dung mạo diễm lệ này thật sự khiến người ta suy tâm bất định.
Đường Tăng liền mở hành lý đặt bên cạnh Sa Ngộ Tịnh, từ bên trong lấy ra kim chỉ và mấy miếng vải màu trắng.
Tư thế này là muốn làm cho Phó Trăn Hồng một bộ y phục. ((đg tăng rất damdang 🤭🤭((đừng nghĩ bậy á:))
Phó Trăn Hồng ngồi bên cạnh Đường Tăng, nghiêng đầu yên lặng nhìn đường kim mũi chỉ của hắn.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt hòa thượng áo trắng, phác họa ra hình dáng gò má hắn, làm dịu đi hào quang vốn đã yên bình trên cơ thể hắn càng thêm ấm áp và ôn nhuận.
Phó Trăn Hồng nhớ rõ trong nguyên tác, y phục của Tôn Ngộ Không là tự hắn may, y vốn tưởng rằng Đường Tăng không biết may vá, nhưng hiện tại xem ra lại không hẳn là như vậy.
Nghĩ ngợi một lúc, Phó Trăn Hồng cũng hỏi Tôn Ngộ Không một câu: " Khỉ con, bộ y phục này của ngươi là tự ngươi may à?"
"Đây cũng không phải chuyện gì khó."
Phó Trăn Hồng kinh ngạc: "Hòa thượng các ngươi đều dễ tính như vậy sao?" (ý là k cầu kì trong cách ăn kiểu là k khó tính khó nết ý😅)))
"Chỉ vì ngươi quá đần."
Lần đầu tiên bị người ta nói là đần, Phó Trăn Hồng mỉm cười với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không đáp lại nụ cười của y, lập tức cảnh giác. Lúc ở dưới nước, hai cước kia khiến hắn thấy được tính cách nhỏ mọn có thù tất báo của tiểu yêu này.
Phó Trăn Hồng nhíu mày, sau đó chuyển tầm mắt về phía Đường Tăng.
Đường Tăng may kim chỉ với tốc độ rất nhanh, ước chừng hơn một canh giờ, một bộ quần áo mới đã làm xong. Hắn đưa quần áo cho Phó Trăn: "Ngươi thử một chút, xem có vừa người không."
Sau khi hắn nói xong lời này, liền xoay người đưa lưng về phía Phó Trăn Hồng, Sa Ngộ Tịnh thấy thế cũng xoay người theo.
"Chẳng phải đều là nam tử..." Trư Bát Giới ở bên cạnh mới phun ra được nửa đoạn đã bị Tôn Ngộ Không nhéo lỗ tai liền xoay người kêu "a".
Phó Trăn Hồng mặc quần áo rất nhanh, phát hiện y phục lại vừa người như vậy. Hắn đi đến trước mặt Đường Tăng, ý cười dịu dàng hỏi: "Hòa thượng, đẹp không?"
Đường Tăng ngước mắt, đập vào mắt hắn là một thiếu niên vận bạch y thuần sắc. Thiếu niên này dáng người cao gầy, vòng eo mảnh khảnh mềm mại như liễu được thắt lưng với văn viền tiếng Phạn màu vàng kim quấn quanh thành một đường cong đầy duyên dáng, bởi vì muốn biểu diễn cho hắn xem liền cố ý khẽ nâng tay áo, xoay trái xoay phải một chút, phần tay áo bồng bềnh phất phới giống như thiên tiên khí chất thanh tao mềm mại tựa ánh trăng.
"Đẹp, thật đẹp." Phó Trăn Hồng hỏi Đường Tăng, Trư Bát Giới ở bên cạnh gật đầu lia lịa: "Tiểu công tử còn có phong thái thiên tiên hơn mấy vị tiên nữ trên thiên đình."
Tên heo ngốc này vậy mà lại cực kỳ thích thú.
Phó Trăn Hồng khẽ chau đôi mắt đỏ, lại tiến gần Đường Tăng một bước, cúi người xuống đưa mặt đến trước mặt Đường Tăng, ý vị thâm trường nói: "Hoà thượng, ngươi đem kích thước thân hình của ta biết rõ như vậy." Y hạ giọng, môi mỏng khẽ mở như nước, giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút ám muội và ngả ngớn: "Có phải lúc ta ở trong lòng ngươi, ngươi đã từng dùng tay và thân thể để đo đạc qua hay không?"
Trong mắt Đường Tăng thoáng hiện lên vẻ lúng túng, hắn nhìn thấy trên khóe mắt của thiếu niên này lộ ra hết thẩy mị hoặc câu nhân nhưng con ngươi lại lạnh lùng tựa như trăng sáng giữa trời sao, giờ phút này, vẻ trêu trọc trên khóe mắt và ánh mắt yêu mị kia dung hợp lại thành một loại phong tình yêu diễm vô cùng.
Hắn nghĩ đến lời Bát Giới nói.
Phong thái của thiên tiên?
Thiên tiên làm sao có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ như vậy, tiên nhân sao lại có thể diễm sắc mị hoặc lòng người như vậy?
"Ngươi đã có lòng quy y, thì cũng không nên trêu chọc bần tăng."
"Hòa thượng, cái này bất kể là độ nhân hay là độ yêu, tóm lại đều phải trải qua một quá trình." Phó Hồng Trăn đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói: "Ngươi đã muốn độ ta, thì phải thử quen với sự bất hảo lúc đầu của ta."
Tôn Ngộ Không hừ nhẹ: "Ngươi rõ ràng là đang ngụy biện."
Phó Trăn Hồng cười lạnh: "Khỉ con, ngươi có dám nói từ đầu đến cuối ngươi không hề có bất cứ một câu oán hận nào đối với việc ngươi đi tây thiên thỉnh kinh? Ngươi cũng từng đại náo Thiên Cung quấy phá Thiên Địa, làm long trời lở đất, cũng là việc làm không tốt." Nói xong Tôn Ngộ Không, Phó Trăn Hồng lại nhìn về phía Trư Bát Giới: "Còn có vị Trư trưởng lão này, ngày thường tính tình của ngươi ra sao còn không phải rõ hơn ta sao. Còn vị Sa trưởng lão này, ta nghe nói trước khi trở thành đồ đệ của Đường Tăng, ngươi cũng từng gây sóng gió ở sông Lưu Sa, gây nguy hại một phương thậm chí ngươi còn chuyên đi ăn thịt người qua sông**."
(**) lại là 1 câu chiện hắc ám tây du: Chuỗi hạt đầu lâu trên cổ mà Sa Tăng đeo tượng trưng những đời trước của Đường Tăng. Điều này thể hiện ở lời giải thích của Sa Tăng với Quan Âm Bồ Tát: “Con ở khúc sông này đã ăn thịt không biết bao nhiêu người. Trước đây, đã có mấy người đi lấy kinh qua đây, họ đều bị con ăn thịt tất.Phàm đầu lâu của những người bị con ăn thịt, con vứt cả xuống sông Lưu Sa, chúng đều chìm nghỉm xuống đáy. Thứ nước sông này, đến chiếc lông ngỗng cũng không thể nổi được. Duy chỉ có 9 chiếc sọ của những người lấy kinh này cứ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không sao chìm được. Con lấy làm lạ lắm, bèn xâu chúng lại thành một chuỗi, lúc rỗi rãi đem ra nghịch chơi...”.
Trong "Thi thoại Đường Tam Tạng thỉnh kinh" được viết trước khi tác phẩm "Tây Du Ký" ra đời, Sa Tăng từng nói với Tam Tạng: "Dưới cổ ta là những đầu lâu của người mà ta đã từng ăn thịt".))có thể nói sa tăng là kẻ duy nhất ăn thịt đcj Đường Tăng..... Và uhm hẳn hắn bất tử cmnr đúng hăm??! 🤔🤔
Ba kẻ bị điểm tên đều không nói gì.
Phó Trăn Hồng thấy vậy giọng điệu chậm lại nói: "Tất cả bọn họ đều có một quá trình trở nên tốt hơn, cho nên khi đặt ở trên người ta, ngươi không thể ép buộc ta thay đổi hoàn toàn tính khí trước đây của mình."
Hệ thống:[Tiểu Hồng, mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng ngươi không giống với bọn họ.]
Phó Trăn Hồng nghe ra ý tứ của hệ thống gà yếu, bất kể là Tôn Ngộ Không hay là Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh, đứng trên phương diện của người thường mà nói, bọn họ đều là những kẻ được thần tiên trên trời công nhận, không giống với loại yêu quái nửa đường như y xuất hiện.
Nhưng thế giới này đối với y mà nói đã không còn là Tây Du nguyên bản nữa rồi.
Trong suy nghĩ của Phó Trăn Hồng, bốn người thầy trò này một đường đi về phía tây thỉnh kinh, chẳng qua chỉ là một ván cờ giữa Phật gia và Đạo gia mà thôi, bốn người thầy trò đều chỉ là quân cờ trong ván cờ này.
Mà Bạch Cốt Tinh nguyên bản, chẳng qua là từ một bộ xương trắng không có bất kỳ bối cảnh nào biến thành; cũng là quân cờ không đáng chú ý cũng là bị vứt bỏ đầu tiên. Hiện tại y thành Bạch Cốt Tinh của thế giới này, vì hoàn thành công lược, y nhất định phải từ quân cờ biến thành bên thứ ba nhiễu loạn trận đánh cờ này.
Bạch Cốt Tinh là một kiếp nạn trong tám mươi mốt kiếp nạn của thầy trò Đường Tăng, lấy hơn một ngàn năm sinh mệnh để hoàn thành kiếp nạn này***. Mà y cũng sẽ trở thành một kiếp nạn của thầy trò bốn người, nhưng không phải lấy sinh mệnh làm cái giá, mà là lấy tình cảm làm ràng buộc, trở thành tình cảm khó có thể dứt bỏ nhất của Thiên Tuyển**** thế giới này.
(***) đoạn này là nói bạch cốt tinh dùng mạng để đổi lấy việc hoàn thành kiếp nạn.
(****) thiên tuyển: tương đương vs thiên kiêu chi tử = người đcj chọn = con cưng của thế giới aka nhân vật chính
Phó Trăn Hồng sau khi nói xong, khắp nơi một mảnh yên tĩnh, y một lần nữa chuyển tầm mắt về phía tăng nhân áo trắng trầm mặc không nói gì.
Đường Tăng đón nhận ánh mắt của Phó Trăn Hồng, dùng đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn thật kỹ Phó Trăn Hồng sau vài giây, mới đứng lên mặc tăng y đã phơi nắng.
"Đi thôi, chúng ta xuống núi." Tăng nhân áo trắng chậm rãi nói.
"Chờ một chút." Phó Trăn đỏ nói, bẻ xuống một nhánh cây, vứt lá cây phía trên ra, sau đó xem như trâm cài tóc mà túm mấy sợi tóc rũ trước ngực lên, để lại phần tóc dài thẳng buông xuống sau lưng.*****
Vì vậy ngũ quan xinh đẹp kia bởi vì động tác này càng hiện rõ, mặt mày như họa, áo trắng như tuyết, cao quý mà trầm lắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn tình yêu vì mỏ và dung dịch dinh dưỡng~ (bà tác giả đang vui khi đcj fan donate á)
Đường trưởng lão và Đại thánh đều là những tu sĩ rất đức độ~
Trên thế giới này sẽ có rất nhiều chuyện riêng tư ~
Phó Trăn Hồng: Ta, Bạch Cốt Tinh, là một thiên tài tầm thường chỉ thích đi quyến rũ!
Tôi chỉ thích viết Phó Trăn Hồng đẹp đẽ và đẹp đẽ như vậy ~
Phó Trăn Hồng: Chỉ cần yêu ta là được!
(*****) hình ảnh minh họa.___________________
Editor & Beta: Deus Generis Iyan. Me said: tiểu Hồng vẫn đẹp như vậy 😍 😍 😍