Editor & beta:Deus Generis Iyan.
____________________________
Khi âm thanh cuối cùng của câu nói này tiêu tan, xương trắng lạnh lẽo trượt khỏi lưng Tôn Ngộ Không, rơi xuống đất một tiếng "Phanh".
Tôn Ngộ Không rũ mi xuống, nhìn xương cốt rải rác trên mặt đất, nhếch lên khóe miệng, giữa hai hàm răng phát ra một tiếng cười khinh thường.
Những lời cuối cùng của con quái vật đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
"Nguyên lai* công tử thật sự là yêu quái!" Sa Ngộ Tĩnh không thể tin nổi thở dài nói, hắn buông cây sào xuống, sải bước đi tới trước mặt Tôn Ngộ Không, ngồi xổm xuống, quan sát trên mặt đất: "Cái này nhìn giống như xương người. Yêu quái này chiếm lấy cơ thể con người?"
(*)Hóa ra.
"Yêu quái nào! Tại sao vừa rồi yêu quái này không bắt sư phụ đi?" Trư Bát Giới giận dữ vẫy tay áo, không đồng tình với những gì Sa Ngộ Tĩnh vừa nói chút nào.
Tên ngốc này rõ ràng đang cố bào chữa. Lúc này Bát Giới cảm thấy khó chịu nên bắt đầu tức giận, không biết có phải hắn tức giận vì một thanh niên xinh đẹp như vậy thực sự là một con yêu quái hay không, hay hắn tức giận vì thiếu niên bỏ đi mà không một lời nào nói với hắn.
Sa Ngộ Tĩnh cau mày, trên khuôn mặt tu sĩ thường ngày thành thật điềm đạm, hiếm thấy lộ ra vẻ trách móc: "Nhị sư huynh, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy!"
Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy từ phía sau, xinh đẹp thiếu gia rõ ràng là một con người đột nhiên biến thành bộ xương trắng lạnh lẽo?
"Ta nói cái gì?" Chu Bát Giới không phục: "Cho dù thiếu gia là yêu quái, y cũng không có ý bắt sư phụ? Nếu nói thật tình thì ngươi là yêu quái, ta cũng là yêu quái, sư huynh cũng là một yêu quái. Chúng ta có gì mà khác nhau chứ? ?"
Rốt cuộc, hắn chính là Thiên Bồng Nguyên Soái, người đã từng nổi tiếng khắp thiên hạ. Bên dưới tính khí tham lam và lười biếng là một trí tuệ thông minh nhưng vụng về. Một vài lời phản bác hùng hồn dường như là lời nói giận dữ bất ngờ muốn bật tung mọi thứ chỉ để minh bạch cho mỹ nhân của hắn.
Từ xưa đến nay Sa Ngộ Tịnh nói ít làm nhiều, trầm tính kiệm lời, hắn không biết nói như nào thì làm sao có thể nói lại Trư Bát Giới?
Cuối cùng vẫn là Đường Tăng mở miệng, bình tĩnh nhàn nhạt nói: “ Được rồi, tiếp tục lên đường đi.”
Khi bạch long mã đi ngang qua đống xương trên mặt đất, Đường Tăng hơi rũ mi mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt trầm tĩnh bình thản lại hiện ra một mảng suy tư.
Trong thâm tâm mà nói. Thiếu niên này rốt cục là người hay yêu, đối với Đường Tăng mà nói chỉ cũng giống như bốn thầy trò bọn họ.
Thầy trò bốn người lại đi thêm nửa canh giờ, mới đến được khách điếm Tôn Ngộ Không đã nói.
Khách điếm này mở ở ngay ranh giới của Bạch Hổ thôn.
Khách Sạn ông lão thành thật thoạt nhìn đã 50, sau khi Đường Tăng giải thích lý do đến, ông chú đem cho bọn họ một ít nước cùng đồ chay, lại làm tiểu nhị đi sửa sang lại một gian phòng.
Thầy trò bốn người ngồi ở một bàn ăn cơm chay, ngồi cạnh bàn của bọn họ là ba người mặc đồ của nha môn.
Người gầy nhất trong số họ uống thêm một bát rượu nữa và phàn nàn: "Nhà họ Vương có đứa con cả là Vương Tam Nhị đã biến mất sau khi đến núi Bạch Hổ, người sáng suốt đều biết là yêu quái quấy phá. Ngươi nói xem tại sao Quan Huyện lệnh lại yêu cầu huynh đệ chúng ta điều tra, không phải là cố ý làm khó chúng ta sao?"
"Cứ tùy tiện làm đi, muốn lên Bạch Hổ Lĩnh, chỉ sợ là có đi mà không có về.” Bộ khoái ngồi bên phải lắc lắc đầu.
"Theo ta thấy, xét đến cùng còn không phải bởi vì du͙© vọиɠ háo sắc sao? Yêu quái kia xinh đẹp lắm, giống như hồ ly tiên trong thoại bản. Những kẻ đó đều muốn trở thành thư sinh bị hồ ly tiên mê hoặc.**" Bộ khoái ngồi bên trái cụng chén cùng bộ khoái cao gầy, lộc cộc uống lên vài chén, dùng ống tay áo lau khóe miệng, lại tiếp tục trêu chọc nói: "Có người cho rằng những kẻ đó thật lố bịch, mấy kẻkhông ào có biết rằng yêu quái đẹp thì đẹp, nhưng không phải là tiên. Loại lãng mạn này không có đâu. Chà, có khi lại phải bỏ mạng không chừng. Thế mới có câu "còn chưa kịp phong lưu mà đã thành oan hồn trước rồi, hahaha!!!"
(**) tung của nổi tiếng với câu chuyện hồ ly xinh đẹp quyến rũ thư sinh qua đường đã gắn liền với truyền thuyết hồ ly.((sẽ giống vs trụ vương đát kỷ á((( bộ này sẽ có đát kỷ đcj thủ vai bởi phó trăn hồng á "đón xem" nha!!
Ba cái bộ khoái này nói chuyện với nhau âm thanh thật sự không phải là nhỏ, thầy trò bốn người ngồi chỉ cách họ không hơn 1 mét, cả câu chuyện đều đã nghe đến rõ ràng rành mạch.
Ngay thời điểm nghe đến chữ "xinh đẹp", thầy trò bốn người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới xinh đẹp tiếu lệ*** tiểu công tử gặp trước khi đến khách điếm.
(***) tiếu lệ: xinh đẹp x2 lần.
Tiểu công tử thực đẹp, khuôn mặt như phù dung, đôi mắt đào hoa, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược chọc người thương tiếc, nhưng đáng tiếc y lại là yêu quái.
Yêu quái mà những người này nhắc tới là người nọ sao?
Nhưng vị công tử đó đẹp thì đẹp thật, nhưng dường như chưa đủ như lời đồn chỉ cần một nụ cười là đủ đem hồn người ta câu đi mất?
Không lâu sau, ba tên kia uống rượu xong rời khỏi quán trọ, bốn thầy trò ăn xong bữa cơm nhanh rồi trở về phòng ngủ.
.........
ba cái bộ khoái uống xong rượu liền đi ra khách điếm, thầy trò bốn người dùng xong cơm chay cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
…………
Nửa đêm thời gian, gió thổi nhè nhẹ động đến những tán cây rậm rạp, mang đến một âm thanh "sàn sạt".
“Cháy rồi!”
“Người đâu mau tới dập lửa!”
"Ngươi có thấy con trai ta không? Có ai thấy con trai của ta không?"
"Lão bản! Hiện tại quan trọng nhất chính là dập tắt lửa a! Con trai của ngươi lớn như vậy rồi, ngươi còn sợ hắn đi lạc sao!"
Giữa một trận ồn ào, bốn vị thầy trò Đường Tăng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
Đường Tăng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ẩn ẩn có ánh lửa ở thiêu đốt.
“Ngộ Không, con đi xem có chuyện gì đang xảy ra.”
Khi ba đồ đệ đang giúp dập lửa, Đường Tăng bị lão bản giữ lại, người đàn ông 50 tuổi vẻ mặt lo lắng cầu xin Đường Tăng giúp tìm con trai đột nhiên biến mất của mình.
Thầy trò bốn người trước khi vào phòng cũng từng cùng con trai của lão bản chạm mặt, là cái nam tử trưởng thành cỡ chừng hai mươi, dáng người cao lớn cường tráng.
Theo như lời của lão bản, con trai lão - Trương Thắng đã đến phòng lão cách đây 15 phút và nói với ông một đống lời khó hiểu.
Lúc đó lão chỉ cảm thấy kỳ lạ, sau khi Trương Thắng rời khỏi phòng, lão mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, mà thời điểm lão muốn đi tìm Trương Thắng hỏi rõ ràng, phát hiện con của lão đã không ở trong phòng. Lão còn chưa kịp phản ứng lại đây, khách điếm lại đột nhiên bắt đầu cháy.
Xét theo thời điểm, Trương Thắng đã biến mất cách đây không lâu. Về phần vụ hỏa hoạn bất ngờ kia, vẫn chưa biết có liên quan gì đến Trương Thắng hay không. Có những người khác đến dập tắt lửa, việc cấp bách, đó là tìm được Trương Thắng.
Vì vậy Đường Tăng và ông chủ khách điếm tách ra tìm kiếm ở hai bên khách điếm.
Lúc này đã là đêm khuya, lửa lớn đột nhiên thiêu đốt làm cả khách điếm tràn ngập âm thanh trẻ con khóc cùng tiếng người lớn vội vàng đi múc nước dập lửa, tất cả những âm thanh ấy đan chéo ở bên nhau, trở nên càng thêm ầm ĩ.
Mà ở bên ngoài khách điếm, ánh trăng không biết từ khi nào biến mất sau những áng mây đen, chỉ còn lại một chút ánh sáng, gió thổi bay những chiếc lá lốm đốm, những bóng đen đong đưa lắc lư phản chiếu trên mặt đất, tăng thêm vài phần âm trầm thần bí.
Đường Tăng đi trên con đường quá mức an tĩnh này, sau đó tìm được Trương Thắng dưới gốc một cây hòe.
Hắn bước tới, đang muốn kêu Trương Thắng, đối phương lại như là hoàn toàn nhìn không thấy hắn, vẻ mặt đờ đẫn bước nhanh lên núi.
Đường Tăng quay đầu lại nhìn thoáng qua khách điếm đang nhuốm trong ánh lửa, lại nhìn thoáng qua Trương Thắng gần như đã khuất tầm mắt, suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng đi theo sau Trương Thắng.
Trương Thắng bước đi rất nhanh, Đường Tăng phải tăng tốc độ để đuổi kịp.
Theo bọn họ càng đi càng xa, ánh sáng nhạt nhạt cuối cùng bị cây hòe cao lớn che khuất, tiếng ve sầu biến mất, thay vài đó là tiếng của chim ưng cùng kền kền đang đói khát. Lá cây cùng cành cây giống mở ra nanh vuốt, tràn ngập hơi thở âm u lạnh lẽo làm người ta sởn tóc gáy.
May mắn là Trương Thắng cầm theo đuốc nên Đường Tăng mới có thể chính xác mà theo sau hắn.
Đường núi lồi lõm chập chùng làm tốc độ đi của hắn chậm lại, Đường Tăng giẫm phải một số vật cứng, không biết rốt cuộc là xương của dã thú hay con người.
Đường Tăng nghĩ tới truyền thuyết của Bạch Hổ Lĩnh, lại nghĩ tới cái kia xuyên bạch y thiếu niên.
Hắn đi theo bóng dáng mơ hồ của Trương Thắng, đi tới một cái sơn động bí ẩn. Hắn nhìn thấy Trương Thắng đi vào, lý trí mách bảo hắn rằng bây giờ không nên theo Thắng vào, hắn nên dừng lại. Tuy nhiên, trên thực tế, ngay từ khi phát hiện ra Trương Thắng đang hướng về Bạch Hổ Lĩnh...Đường Tăng vẫn quyết định đi theo anh ta, hòa thượng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để quay lại.
Thu liễm tâm tư, Đường Tăng hô hấp chậm lại, nhấc chân bước vào.
Bước chân của hắn rất nhẹ, theo sau Trương Thắng đi vào trong, xuyên qua hành lang dài có ánh nến lung linh, đi đến chỗ sâu nhất của sơn động.
Hòa Thượng núp sau một tảng đá trong sơn đnơ ốc nơi có nguồn ánh nến sáng nhất, trong nháy mắt thấy được thiếu niên vận hồng y nằm trên giường, hắn cả người đột nhiên giật mình.
Thiếu niên mềm mại nghiêng người nằm ở trên giường mềm mại, đầu tựa vào cổ tay trong suốt như ngó sen, mái tóc đen dài tùy ý xõa tung, tư thái thanh thản lại lười biếng. Ngoại hình của y vô cùng kiều diễm, làn da trắng như tuyết, lông mày đen như mực, khóe mắt cùng đuôi lông mày mang theo một loại mị hoặc cùng yêu dị, không có chỗ nào là không tinh xảo, không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Nếu nhiều thì sẽ thô tục, nếu ít thì sẽ mất phong thái.
Đường Tăng liền nghĩ tới những miêu tả khó hiểu của dân làng về thiếu niên này.
Yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh có thể cướp đi hồn người chỉ bằng một cái ánh nhìn.
Ban đầu hắn cho rằng đó chỉ là sự cường điệu, sự mê hoặc ấy là do yêu quái dùng yêu pháp để đánh lừa những kẻ háo sắc.
Nhưng không ngờ trên đời này thật sự có một "người" y diễm tuyệt sắc đến vậy, chỉ cần nhìn thôi làm con người ta chỉ cần xem một cái liền tâm sinh hoảng loạn.
Đang lúc Đường Tăng đang suy nghĩ, thiếu niên đang chậm rãi nâng lên đôi mắt. Hắn thấy được con ngươi đen nhánh của thiếu niên, lạnh lẽo sâu thẩm như hàn đàm****, hắn mới phát hiện so sánh với mị ý, đôi mắt của thiếu niên lại giống như ánh sao hạ vô ngần hải, ánh trăng sáng trong gian***** vô cớ lộ rõ vài phần sự sắc bén, cô độc và lãnh đạm thờ ơ.
(****) hang đàm: sông băng.
(*****) dịch thô cho dễ hỉu ha: thiếu niên mắt giống ánh sao chiếu rọi mặt hồ đẹp đến không gì sánh bằng, ánh trăng sáng ấy vô cớ lộ ra vài phần cô độc, sắc bén cùng lãnh đạm.
Yêu dị mị hoặc dung nhan, cùng ánh mắt thanh lãnh, cao không với được.
Mâu thuẫn mà lại dung hợp ở trên người thiếu niên.
Làm người ta vì điều trước mắt mà mất hồn, rồi sau đó lại bởi vì ánh mắt ấy mà hạ thấp bản thân nhỏ nhoi tựa như bụi bặm mà quỳ xuống dưới mép y phục.
"Ngươi là ai?"
Đường Tăng nghe được thanh âm lười biếng lại thánh thót của thiếu niên, trong lòng có chút nóng nảy.
Theo sát thanh âm này, thiếu niên trẻ nhìn thẳng vào hắn.
Y phát hiện ra hắn!!?
Lúc này, trong lòng Đường Tăng bỗng nhiên thắt lại, đúng như lời phật dạy, vạn vật trên thế gian này đều có duyên mà đến.
_____________________________
T. Giả said: Không biết nên gọi Đường Tăng thế nào nên gọi đại là "hắn" đi. Xin nhẹ ý kiến:))