Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 30

Chương 30
Phong Tế nghe vậy lại cười, thâm tình lạnh nhạt nói, “Ông cụ nhà anh cuối cùng cũng không nhịn nổi? Tôi còn tưởng ông ấy muốn đổi người thừa kế từ mấy năm trước rồi, không ngờ ông ấy nhịn được tới bây giờ.”

“Phong tổng, chẳng lẽ anh muốn Đường Dương trở thành người thừa kế Đường gia sao?” Giọn Đường Miện cao vυ't hẳn, nếu Phong Tế không muốn can thiệp, thì vị trí của hắn chắn chắc sẽ không giữ nổi.

“Đường Miện tiên sinh, tôi có đồng ý hay không cũng không có quan hệ gì với việc này, đây là việc riêng của Đường gia, mà tôi, chỉ là người ngoài.”

Phong Tế không khỏi bật cười, quả thật người thừa kế Đường gia là ai không có quan hệ với tập đoàn Cảnh Phong, cho dù là Đường Dương thì tập đoàn Cảnh Phong cũng như Cảnh Thị sẽ không bao giờ hợp tác với Đường gia. Phong Tế không bao giờ lẫn lộn việc công và việc tư.

“Nhưng…” Sau một lúc rốt cục Đường Miện nói, “Nhưng lúc trước không phải Cảnh tổng ra mặt đàm phán với cha tôi, yêu cầu không cho Đường Dương trở thành người thừa kế sao?”

Nheo mắt lại, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Đường Minh Húc dù có đắc tội với anh và Cảnh Hoằng Hi nhưng cũng muốn đổi người thừa kế rồi. Nếu Đường Miện trở thành người thừa kế tiếp theo của Đường gia, thì Đường gia chắc chắn sẽ lụi bại.

“Đường tiên sinh, anh có thể đi tìm Cảnh tổng.” Phong Tế mỉm cười nói, chẳng có chút phát hiện mình mang lại rắc rối cho cha vợ.

“Tôi đã gặp, nhưng Cảnh tổng không muốn gặp tôi. Ông ấy nói giờ Cảnh thị là do phu nhân anh phụ trách, ông ấy không nhúng tay vào chuyện công ty nữa. Vả lại Cảnh thị và Đường thị không có hạng mục hợp tác nào, nên không thể xen vào nội bộ Đường thị.” Đường Miện nhỏ giọng giải thích.

Nghe xong Phong Tế thật sự muốn ôm mặt, quả thật bội phục mấy năm nay Đường gia vẫn chưa có dấu hiệu suy bại, chắc Đường Minh Húc tốn không ít tâm tư nhỉ. Nhưng chắc hiện tại ông ta không chống đỡ nổi nữa, nên lại muốn đổi người thừa kế.

Một gia tộc muốn đổi người thừa kế, nếu không có lý do chính đáng, thì sẽ vấp phải rất nhiều ý kiến trái chiều từ gia tộc. Mà dưới tình huống bây giờ, Đường gia thì làm ngược lại, không tiếc đắc tội với hai tập đoàn, cho dù những đánh giá của Đường Dương không tốt.

Đây có thể xem như lần đầu tiên Phong Tế tiếp xúc Đường Miện, trước đây lúc tập đoàn Cảnh Phong hợp tác với Đường thị, người phụ trách khi ấy là Đường Dương, Phong Tế còn chưa về Cảnh Phong. Sau đó Phong Tế về Cảnh Phong, người phụ trách Đường thị đổi thành Đường Miện, hai công ty không còn hợp tác với nhau nữa, nên tất nhiên Phong Tế cũng chưa có cơ hội tiếp xúc Đường Miện.

Giờ tiếp xúc rồi, lại khiến Phong Tế không biết nên làm sao cho phải, tên Đường Miện này không biết là thật sự như vậy, hay chỉ giả vờ. Dù sao đi nữa, Đường Miện cũng là con cháu nhà họ Đường, không đến mức thực sự vô dụng thế.

Đường Miện làm vậy là muốn xua tan nỗi nghi ngờ của Phong Tế, hay còn mục đích khác?

Bất quá, tất cả đều không liên quan đến anh, không phải sao.

Phong cười như không cười nhìn Đường Miện, vươn tay vuốt ly cà phê, “Đường tiên sinh, chốc nữa tôi còn cuộc họp, nếu không có chuyện gì khác…”

Cho dù ở mặt khác không tốt, nhưng ít nhất Đường Miện vẫn hiểu được ý đồ của Phong Tế, hắn đứng dậy nói, “Phong tổng còn việc phải xử lý, tôi xin đi trước. Nhưng lời tôi nói hi vọng Phong tổng cân nhắc thêm một chút.”

Phong Tế khẽ nhướng mày: “Đi thong thả, không tiễn.”

Sau khi lên xe ngồi, Đường Miện không nhịn được hít sâu một hơi. Rõ ràng Phong Tế cũng tầm tuổi hắn, nhưng lúc đối mặt với Phong Tế, hắn lại cảm thấy như đang ngồi trước mặt ba hắn vậy. Loại áp bức và uy thế này, chẳng giống người xấp xỉ tuổi hắn chút nào.

Khó trách Phong Tế chỉ hai bàn tay trắng, mới hơn ba mươi tuổi đã có tập đoàn đa quốc gia Cảnh Phong thế này, khó trách nhiều người đều hết sức tán thưởng anh, hắn hoàn toàn không thể sánh bằng Phong Tế.

Cười khổ một cái, Đường Miện khởi động xe. Hắn cũng không biết lần viếng thăm này có hữu dụng không, nhưng hắn biết biểu hiện của hắn trước mặt Phong Tế hơi ngu xuẩn, mà sự ngu xuẩn của hắn cũng không biết có thể khiến Phong Tế tín nhiệm hay không.

Lần này đánh cuộc hơi lớn, bất kể hắn, hay là Đường gia.

***

“Hôm nay Đường Miện đến Cảnh Phong tìm anh?” Cảnh Thần rất kinh ngạc, “Hình như hôm trước hắn có đến tìm ba, nhưng ba không gặp. Hắn cũng tìm em, nhưng gần đây em hơi bận nên thư kí không sắp xếp thời gian cho hắn.”

“Hắn thật sự xem chúng ta như cọng cỏ cứu mạng.” Phong Tế cười lạnh, “Chuyện Đường gia anh không muốn xen vào, Cảnh Thần em cũng đừng tham dự.”

“Anh tưởng em ngốc lắm à, lần trước vì không muốn gặp Đường Dương nên em mới nhờ ba đi tìm Đường Minh Húc, kết quả đã bỏ qua rất nhiều lợi ích.” Cảnh Thần rất quyến rũ liếc Phong Tế một cái, “Lần này ngược lại em muốn Đường gia loạn cả lên, như vậy chúng ta mới chia thêm một bát canh chứ, đúng không?”

“Tiểu Thần quả thật càng ngày càng giống con buôn rồi.” Phong Tế bật cười, anh không ngờ cô lại nghĩ xa thế.

“Ba em là con buôn, lại lấy con buôn nữa, đương nhiên em cũng trở thành con buôn rồi.” Cảnh Thần cười nói, “Lúc trước em không hiểu chuyện, làm Cảnh thị tổn thất, tuy không lớn, nhưng có cơ hội em vẫn muốn bù đắp một chút.”

“Đáng tiếc, tạm thời Đường gia vẫn chưa loạn.” Phong Tế đầy thâm ý nói.

“Tại sao? Chẳng lẽ những điều Đường Miện nói đều là giả, đều gạt người?” Nghĩ đến Đường Miện trong miệng Phong Tế, Cảnh Thần không khỏi suy đoán như thế.

Phong Tế chưa tiếp xúc với Đường Miện, song Cảnh Thần từng tiếp xúc qua. Biểu hiện của Đường Miện ở trước mặt Phong Tế thật sự quá kém, điểm này không giống hắn. Dù cho năng lực của hắn không bằng Đường Dương, song cũng không kém vậy.

“Đường Minh Húc tung tin này ra chỉ muốn xem những người khác có phản ứng gì. Đây là một sách lược của ông ta, nếu phản ứng của mọi người không lý tưởng, thì ông ta không làm nữa. Vả lại điều chúng ta cần lo lắng là, đối với Đường Miện mà nói, vị trí người thừa kế của hắn quan trọng, hay Đường gia quan trọng hơn?” Phong Tế thản nhiên nói tiếp, “Hơn nữa, tiểu Thần à, em vẫn chưa phát hiện điểm quan trọng nào cả.”

“Cái gì?”

“Tại sao Đường Miện lại biết lúc trước hắn nhận được quyền thừa kế là do ba giao dịch với Đường Minh Húc, chuyện này không công bố ra ngoài mà. Nếu Đường Miện biết, thì có phải Đường Dương cũng biết không? Do đó những việc hắn làm trong mấy năm gần đây chẳng phải muốn chúng ta lơ là ư?” Phong Tế chậm rãi phân tích cho Cảnh Thần biết, “Bất kể là Đường gia, hay Đường Dương, Đường Miện, thậm chí Đường Minh Húc - ba bọn họ, đều có vai trò không đơn giản.”

“Năm xưa Đường Dương cài tay chân vào Cảnh thị, Đường Minh Húc thật sự không biết sao? Đứng giữa lợi ích của Đường gia và tình nghĩa bạn bè của ông ta với ba, ông ta đã sớm lựa chọn rồi, nói không chừng lúc trước Đường Dương theo đuổi con gái Cảnh gia, không chỉ là ý của bản thân hắn, mà còn có Đường Minh Húc giúp đỡ phía sau.”

“Tế, đừng nói nữa được không?” Cảnh Thần rúc vào lòng Phong Tế, không khỏi rùng mình, “Nghe anh nói vậy em thấy đáng sợ quá. Nếu thế thì còn tin tưởng ai được?” Cô cười khổ nói tiếp, “Vì lợi ích, cái gì cũng có thể bán đứng sao?”

“Tiểu Thần, không phải ai cũng vậy.” Phong Tế ôm chặt Cảnh Thần, dùng giọng trầm thấp an ủi cô, “Bất kể kiếp trước hay kiếp này chúng ta đều gặp rất nhiều người, mà những người này đều thuộc các loại khác nhau, có người quen biết chúng ta, cũng có người chúng ta chỉ gặp thoáng qua. Nhiều người thế kia đương nhiên cũng có nhiều tính cách. Có tham tiền, cũng có không màng danh lợi, chẳng qua kẻ trước gặp nhiều thôi. Điều chúng ta phải làm chính là giữ vững nguyên tắc của mình, bảo vệ bản thân cho tốt mà.”

“…”

“Tiểu Thần, sao không nói gì nữa?”

“Không, đột nhiên em phát hiện anh nên đi làm giáo viên, dạy triết học biện chứng ấy.”

“Nghịch ngợm!” Anh cúi đầu cọ cọ đỉnh đầu cô, “Giờ chúng ta không cần làm gì cả, chỉ ngồi xem Đường gia chuẩn bị diễn vở gì là được.”

Sau khi trầm mặc Cảnh Thần mới hỏi, “Tế, Đường Miện trở thành người thừa kế Đường gia nhiều năm như vậy, tình huống cụ thể của Đường gia anh có biết không?”

“Lúc trước vì giao dịch của ba và Đường Minh Húc mà Cảnh thị hợp tác với Đường thị, nên anh mới chú ý Đường thị một chút, về sau…” Phong Tế nhún vai, “Không hợp tác tiếp anh cũng không chú ý nữa, có điều nghe nói tình huống cũng không tốt hơn trước kia lắm, song không ảnh hưởng tới căn cơ, cùng lắm lợi nhuận hai năm không cao thôi.”

“Haizz… phức tạp ghê.” Cảnh Thần lắc đầu nói, “Em phát hiện mình không thích hợp làm con buôn, cho dù em hiểu những phiền toái này đấy nhưng không muốn bản thân đối mặt. Không nói nữa, ngủ thôi.” Nói xong cô khẽ đẩy Phong Tế ra, rời khỏi vòng ôm của anh, trực tiếp ngã xuống giường.

Phong Tế cúi đầu cười một tiếng, cũng theo đó nằm xuống lại ôm vợ vào lòng.

Tiểu Thần của anh vẫn không quen những người kinh doanh đấu đá với nhau, cho dù cô đã có thể thành thục xử lý những chuyện phiền toái rất tốt.

Mặc kệ Đường gia có âm mưu gì, anh cũng không cho bọn họ được như ý.

Anh sẽ bảo vệ vợ con và hạnh phúc của bọn họ.

***

Đường Dương một mình ngồi trên ban công, tàn thuốc trong tay khiến hắn bị bỏng, hắn mới hồi phục tinh thần. Sau khi dúi đầu thuốc vào gạt tàn, hắn lại lặng lẽ đốt thêm một điếu khác, không hút, làm thế để làn khói xanh trong tay hắn nhẹ nhàng bay.

Như vậy sẽ khiến hắn càng bình tĩnh hơn.

“Sao còn không ngủ, anh?” Một giọng nói dịu dàng mang theo ngọt ngào vang lên, một chiếc áo khoác khoác lên người Đường Dương, “Có việc phiền lòng à, có thể nói em nghe không? Cho dù em không thể giúp anh rể việc gì nhưng em vẫn có thể lắng nghe.”

Đương Dương dập điếu thuốc trên tay, ôm người phụ nữ vào lòng để cô ta ngồi trên đùi mình.

“Tước nhi.” Hắn vùi đầu vào vai cô ta ngửi mùi sữa tắm trên người cô ta.

“Dạ.” Bạch Tước Vũ đáp, rất thương tiếc ôm lấy đầu Đường Dương.

“Cứ theo anh như vậy, em hài lòng sao?”

Bạch Tước Vũ cười khổ, vì Đường Dương không nhìn thấy, nên trong mắt cô ta thoáng qua vẻ bi thương. Nếu cô ta có thể lựa chọn, thì sao lại cô ta bằng lòng trở thành tình nhân của đàn ông chứ, huống chi người đàn ông đó còn là anh rể của cô ta. Đáng tiếc, đã bước trên con đường này, cô ta cũng chỉ có thể đi tiếp.