Hầu Phủ Phu Nhân Muốn Hưu Phu

Chương 46: Ân Tình Của Phu Nhân, Thiếp Thân Suốt Đời Khó Quên

Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng vừa vào phòng lại bị sự xa xỉ trong phòng làm cho khϊếp sợ.

Khó trách Hầu phủ không tiếc bị người khác chỉ trích cũng muốn cưới Khương Thư, phú quý này quả nhiên là mê người.

“Thϊếp thân bái kiến phu nhân." Từ Linh Nghi thu hồi suy nghĩ, cung kính hành lễ.

Khương Thư đang dâng hương, động tác tao nhã không nhanh không chậm, bộ dáng chuyên chú rất mê người.

“Ngồi đi, ta sắp xong rồi." Khương Thư ra hiệu cho nàng ta chờ một lát.

Từ Linh Nghi nghe lời ngồi xuống, yên tĩnh nhìn Khương Thư dâng hương.

Rốt cục khi làm xong một bước cuối cùng, Khương Thư đậy nắp lư hương lại, dùng nước rửa tay Đàn Ngọc bưng tới rửa rồi lau khô, mới cùng Từ Linh Nghi nói chuyện.

“Ân tình của phu nhân, thϊếp thân suốt đời khó quên, nhưng thϊếp thân phận mọn không thể báo đáp, chỉ có thể tự mình thêu một cái quạt tròn đến trò chuyện với phu nhân để bày tỏ tâm ý, mong phu nhân chớ ghét bỏ.”

Từ Linh Nghi lo lắng đưa quạt tròn lên, sợ Khương Thư chướng mắt.

Nàng ta đã chọn loại lụa tốt nhất, tỉ mỉ thêu một đóa mẫu đơn. Nhưng so sánh với đồ đạc trong phòng Khương Thư, thật sự không đáng nhắc tới.

“Ngày hè đã đến, ngươi tặng quạt thật đúng lúc." Khương Thư nhận lấy lắc nhẹ.

Thấy thế, Từ Linh Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Không ghét bỏ là tốt rồi.

“Chử Ngọc.”

Khương Thư gọi một tiếng, Chử Ngọc bưng một hộp gấm từ bàn trang điểm tới.

Một vòng ngọc phỉ thúy trong suốt lẳng lặng nằm ở bên trong.

Khương Thư lấy vòng ngọc ra, cầm lấy tay Từ Linh Nghi, đeo lên cổ tay nàng ta.

Từ Linh Nghi là người biết nhìn hàng, liếc mắt một cái đã nhìn ra vòng tay này quý giá bất phàm, thấp thỏm nói: "Phu nhân, cái này quá quý giá, thϊếp thân không thể nhận được.”

“Đây là quà gặp mặt cho ngươi, an tâm nhận đi." Khương Thư vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, nụ cười ấm áp dịu dàng.

Từ Linh Nghi chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, lại không kiềm chế được sự vui sướиɠ.

Nữ tử đều thích châu báu trang sức, nàng ta cũng không ngoại lệ.

“Hầu gia có hài lòng với ngươi không?" Khương Thư hỏi.

Từ Linh Nghi sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: "Hẳn là hài lòng.”

“Vậy là tốt rồi. Ngươi vừa vào phủ, hầu hạ Hầu gia cho tốt, sớm ngày sinh hạ một nam một nữ cũng xem là có chỗ dựa." Vẻ mặt Khương Thư thản nhiên, nửa điểm ghen tị cũng không có.

Từ Linh Nghi bối rối, đoán không ra tâm tư của Khương Thư.

Nhưng có một điểm nàng ta hiểu, Trình Cẩm Sơ căm hận nàng ta, nàng ta chỉ có thể đứng về phía Khương Thư.

Suy nghĩ thật lâu, Từ Linh Nghi nói: "Phu nhân rộng lượng lương thiện, phẩm tính cao quý. Ngày sau thϊếp thân nếu có hài tử, nhất định để ở bên cạnh để phu nhân dạy dỗ.”

Khương Thư nghe xong sửng sốt, chợt hiểu ra.

Từ Linh Nghi đang tỏ lòng trung thành với nàng.

Đôi mắt hạnh lóe lên, Khương Thư cố ý trêu chọc nàng: "Để ta dạy dỗ con cho ngươi, ngươi cam lòng sao?”

Trên đời này không có mẫu thân nào lại không yêu thương con cái, càng không có mẫu thân nào cam lòng để con cái được hầu hạ dưới gối người khác.

Từ Linh Nghi đây là đang chứng minh thành ý của nàng ta.

“Cam lòng." Từ Linh Nghi chân thành nói: "Thϊếp thân là thứ xuất, cho nên hiểu được số mệnh của thứ xuất. Nếu hài tử của thϊếp thân có thể được ở bên cạnh phu nhân để người dạy dỗ, là phúc phận của nó.”

Khương Thư vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, hiểu được những lời này của nàng ta là thật tâm thật ý.

Nhưng mà, nàng không cần.

“Nhưng ta cảm thấy, hài tử chỉ muốn đi theo mẹ ruột của mình.”

“Phu nhân, ta..." Từ Linh Nghi nhất thời nóng nảy, cho rằng Khương Thư sợ nuôi không quen.

Khương Thư quay đầu nhìn về phía chim chóc trong rừng trúc ngoài cửa sổ, nói: "Ngươi nhìn mấy con chim kìa.”