Yến Dương thấy vậy tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Tốt hơn nhiều rồi." Trình Cẩm Sơ gật đầu, lông mày chau lại vẫn chưa giãn ra: “Phương Y nữ nói sốt thường sẽ lặp đi lặp lại mấy ngày, chúng ta nên chú ý quan sát.”
“Vậy mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, ta phái người đi xin phép phu tử cho nghỉ." Thẩm Trường Trạch ra ngoài căn dặn hạ nhân.
Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, Yến Dương nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mấy ngày nay con không cần đến trường học, cũng không cần học thuộc lòng sao?"
Trình Cẩm Sơ múc một muỗng cháo đút cho cậu bé, dịu dàng cười nói: "Đúng, chờ con khỏi bệnh rồi mới phải đọc sách, yên tâm đi.”
Yến Dương ăn cháo, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp, trong đầu nổi lên chủ ý xấu.
Sáng sớm hôm sau, Khương Thư dẫn Đàn Ngọc đến Chiêu Giác tự.
Chiêu Giác tự nằm ở thành nam trên Nam Bình sơn, phong cảnh tú lệ hương khói linh nghiệm, là Phật tự mà các nhân vật quý tộc nổi tiếng ở Thượng Kinh yêu thích nhất.
Xe ngựa chạy chừng một canh giờ, dừng lại trước sơn môn.
Khương Thư đội mũ xuống xe, nhấc váy chậm rãi đi lên từng bậc thang.
Trưởng công chúa còn chưa tới, Khương Thư đến thiền viện nghỉ ngơi trước.
Trong viện có một gốc cây bồ đề cành lá xum xuê, Khương Thư tháo mũ che mặt ngửa đầu nhìn nó đến xuất thần.
Bồ đề mang ý nghĩa là giác ngộ. Nhưng phần lớn người trên đời đều chấp mê bất ngộ, ví dụ như nàng.
“Để ngươi đợi lâu rồi." Một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng.
Khương Thư giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Trưởng Công chúa Úc Lan đi về phía nàng.
Úc Lan lớn hơn Khương Thư năm tuổi, một thân váy gấm hoa văn như ý màu tím bạc, tôn lên khuôn mặt ung dung dịu dàng như minh châu, óng ánh như mỹ ngọc của nàng ấy.
Nàng cúi chào, Úc Lan tự tay đỡ nàng dậy.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi bảo điện lễ Phật.”
Chiêu Giác tự hương khói nghi ngút, có không ít phu nhân tiểu thư tới đây dâng hương xin xăm. Có vài người Khương Thư biết, có vài người nàng không biết.
Nhưng rất hiển nhiên, các nàng đều biết Úc Lan, ai thấy cũng lần lượt hành lễ.
Hai người tránh nơi đông người, bái Phật tổ xong đi tìm trụ trì xin xăm.
Khương Thư có chút không tập trung, lắc ra một cây xăm.
Trong mộng đến bảo tỉnh lại vô, tự gọi Nam Sơn chỉ là cuốc. Nếu hỏi hôn nhân cũng hỏi bệnh, đừng tìm tu lộ vì tương đỡ. (*)
(*) Vì là để trên quẻ xăm nên để Hán Việt
Khương Thư nhíu mày, đưa quẻ xăm cho trụ trì.
Trụ trì nhận lấy, nghiêm túc suy nghĩ một lát, vân vê phật châu trong tay nói: "Trong mộng nhặt được bảo vật, tưởng là có hy vọng nhưng thật ra chỉ tốn công. Chuyện nhân duyên này đã như sương sớm trên đường, quay đầu mới tìm được chân tình.”
“Ý là sao? "Khương Thư nhăn mày hỏi.
Trụ trì chắp tay hành lễ: "Phu nhân là người thông minh, sẽ tự lĩnh ngộ được thôi, A Di Đà Phật…”
Từ thiền phòng đi ra, Khương Thư và Úc Lan đi dọc theo con đường đá trong tự.
Nhưng Khương Thư đang có tâm sự nặng lòng không nhìn đường, suýt nữa đυ.ng vào một thân cây, may mắn Úc Lan tay mắt lanh lẹ kéo nàng lại.
“Khương Thư, ngươi làm sao vậy?
Khương Thư lắc đầu, hít sâu một hơi nói: "Không sao đâu.”
Nàng cứ nghĩ mãi đến lời trụ trì nói nên trong lòng rối loạn
Từ xưa nữ tử xem phu quân như trời, nàng phải tìm đường khác như thế nào?
“Nghe chú tiểu nói cây tử đằng sau núi đang nở rộ, chúng ta đi xem một chút đi." Úc Lan hứng thú dạt dào.
“Được." Khương Thư bình tĩnh, hai người cùng nhau đi về phía sau núi.
Cây tử đằng ở Chiêu Giác tự rất nổi tiếng, không ít phu nhân tiểu thư đi lễ Phật xong đều đến đây ngắm hoa, tốp năm tốp ba rất náo nhiệt.
“Tiện nhân, mới nói ngươi mấy câu còn dám cãi lại. Bốp!”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, khiến mọi người xung quanh nhao nhao nhìn qua.