Hầu Phủ Phu Nhân Muốn Hưu Phu

Chương 36: Uống thuốc

Khương Thư lắc đầu: "Đắng lắm, uống không nổi."

"Thuốc đắng dã tật, uống xong ăn chút mứt hoa quả là hết đắng ngay." Thẩm Trường Trạch kiên nhẫn dỗ dành.

Khương Thư mím môi, không nói lời nào, cũng không uống thuốc.

Thẩm Trường Trạch sửng sốt, hắn ta không ngờ khi Khương Thư sinh bệnh tính tình lại trẻ con như thế, nhất thời chân tay có chút luống cuống.

Trình Cẩm Sơ bị xem nhẹ nhìn xung quanh phòng, giường tủ, bàn trang điểm, bàn ghế đều làm bằng gỗ lê hoàng đàn, mành cửa sổ và giường ngủ đều bằng lăng la tơ lụa, ấm trà, chén, đĩa đều làm bằng cứ ngọc dương chi… Khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo và trang nhã.

Nàng ta biết Khương Thư giàu có, nhưng lại không ngờ nàng lại giàu đến thế này.

Trình Cẩm Sơ vừa sợ lại vừa đố kỵ, còn có vài phần hâm mộ.

Khương Thư chú ý tới sắc mặt của Trình Cẩm Sơ, khóe môi khẽ nhếch.

Trình Cẩm Sơ quan sát xong, tầm mắt rơi vào chén thuốc trong Thẩm Trường Trạch, u oán mở miệng.

"Lúc trước ta cũng sợ uống thuốc, mỗi lần như thế mẹ ta phải dỗ dành ta rất lâu. Nhưng sau này, mẹ ta chết rồi, không có ai kiên nhẫn dỗ dành ta uống thuốc nữa.

Hài tử không có mẹ giống như cỏ dại, bỗng nhiên ta không còn sợ đắng nữa, thuốc có đắng đến đâu ta cũng có thể một hơi uống hết.

Tới bây giờ muội muội vẫn không chịu uống thuốc, có lẽ là do vẫn còn có người dỗ dành." Trình Cẩm Sơ nói xong, lộ ra nụ cười hâm mộ lại có chút cô đơn.

Trong sáu năm ở biên quan, nàng ta cũng từng bị thương rồi sinh bệnh, mỗi lần uống thuốc đều một hơi uống hết. Thẩm Trường Trạch cũng chưa chưa từng dỗ dành nàng ta uống thuốc.

Nàng ta không hiểu, Khương Thư không làm gì, tại sao vẫn có thể dễ dàng có được hết thảy mọi thứ.

Thân phận tôn quý giàu có, cha mẹ yêu thương nàng, phu quân thương tiếc nàng...

Nàng chẳng làm gì cả, nhưng lại có được tất cả.

Khương Thư chớp mắt, cảm động trước lời nói của Trình Cảm Sơ.

Quả thực, hài tử biết khóc thì sẽ có kẹo ăn, có người dỗ dành mới dám cáu kỉnh.

"Đưa cho ta." Khương Thư nhận lấy chén thuốc trong tay Thẩm Trường Trạch, từ từ nhắm lại hai mắt, một hơi uống sạch.

"Đắng quá!" Khương Thư lè lưỡi, đưa cái bát rỗng cho Chử Ngọc, há miệng nhận lấy mứt hoa quả Đàn Ngọc đưa tới.

Vị ngọt của hoa quả tan chảy trong miệng, dần dần lấn át vị đắng của chén thuốc, mày của Khương Thư mới từ từ giãn ra.

Ngắm nhìn nàng thay đổi một loạt biểu cảm, Thẩm Trường Trạch không khỏi bật cười, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Trình Cẩm Sơ nhìn bọn họ, ngực chua xót không thôi.

"Muội muội còn bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta đừng nên quấy rầy." Trình Cẩm Sơ nhắc nhở Thẩm Trường Trạch phải đi rồi.

Vừa mới ngồi nóng ghế, Thẩm Trường Trạch có chút không muốn đi.

"Dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."

Khương Thư nhìn bọn họ rời đi, tâm trạng phức tạp.

Sau nhiều ngày điều dưỡng cẩn thận, Khương Thư đã khỏi bệnh.

Hôm đó nàng đang tản bộ trong viện, người gác cổng đưa tới cho nàng một thiệp mời.

Khương Thư mở ra xem, lập tức vui vẻ.

"Thiệp mời của ai mà có thể khiến phu nhân vui mừng như thế vậy?" Đàn Ngọc tò mò thò đầu tới nhìn.

"Trưởng công chúa hẹn phu nhân ngày mốt đến Chiêu Giác tự để lễ Phật.” Đàn Ngọc đọc xong cũng cười.

Vị Trưởng Công chúa này là một người rất kỳ diệu.

Khương Thư không có bạn tốt khuê phòng nào, lại không biết xấu hổ gả cao tới Hầu phủ, phu nhân tiểu thư thế gia đại tộc cũng không muốn lui tới với nàng.

Chỉ có Trưởng Công chúa của phủ Bình Tây Tướng quân, không quan tâm tới xuất thân mà giao hảo với Khương Thư.

"Đi chuẩn bị đi." Khương Thư đưa tấm thiệp cho Đàn Ngọc, tâm trạng vui vẻ, buổi tối ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Tại Lâm Vân viện chỉ cách một bức tường, Thẩm Trường Trạch tức giận đến ăn không nổi.