“Tất nhiên là người của Hầu phủ rồi, giống như hạ nhân trong phủ vậy, đều do Cẩm phu nhân quản lý.” Đồng thời Khương Thư cũng nhắc nhở bọn hắn chủ tử là ai, phủi bỏ sạch sẽ mọi thứ liên quan đến bản thân.
Từ khi giao quyền quản lý Hầu phủ cho Trình Cẩm Sơ, nàng đã không muốn nhúng tay nữa. Nếu không phải đêm nay Thẩm Trường Trạch khẩn cầu, nàng cũng sẽ không quan tâm.
“Tạ ơn phu nhân, tạ ơn Hầu gia, tạ ơn Cẩm phu nhân.” Đám hạ nhân nửa mừng nửa lo.
Mừng là có thể ở lại Hầu phủ, lo là phải kiếm ăn dưới trướng Trình Cẩm Sơ.
Giải quyết xong vấn đề đi ở cho đám hạ nhân, Khương Thư lại sai người an táng cho Lưu bà tử, tất cả phí tổn do nàng bỏ ra.
“Tạ ơn phu nhân.” Trương bà tử qua lại thân thiết với Lưu bà tử, mắt rưng rưng cảm ơn.
“Vẫn là Thư Nhi biết quản lý nhà cửa.” Thẩm mẫu vỗ về tay Khương Thư, thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua chuyện lần này, nàng ta càng ỷ lại Khương Thư, trong lòng càng cảm thấy Hầu phủ không thể tách rời khỏi Khương Thư.
“Đều do mấy năm nay mẫu thân và tổ mẫu dạy dỗ tốt.” Khương Thư khiêm tốn hữu lễ, không giành công tí nào.
Thẩm mẫu nghe mà vô cùng hài lòng, tay kéo Khương Thư đi cạnh bên nói chuyện phiếm.
Trình Cẩm Sơ đi ở phía sau, nhìn bóng lưng Khương Thư, trong lòng khó chịu giống như dầu sôi lửa bỏng.
Từ đầu đến cuối, Khương Thư không hề nói nàng ta nửa câu không được, nhưng thái độ của mọi người đã bộc lộ tất cả, đủ để khiến nàng ta xấu hổ giận dữ không còn chút sĩ diện nào.
Chuyện đêm nay đã khiến nàng ta hiểu ra, nàng ta không có được lòng mọi người trong Hầu phủ, lòng của Thẩm mẫu nàng ta cũng không có được. Người duy nhất nàng ta có thể giữ lấy, chỉ có Thẩm Trường Trạch.
“Phu quân.” Trình Cẩm Sơ quay đầu nhào vào trong ngực Thẩm Trường Trạch, thút thít nức nở.
Thẩm Trường Trạch kéo nàng ta ôm vào trong lòng an ủi, ánh mắt thì nhìn theo Khương Thư đang đi xa. Đến tận khi bóng dáng của Khương Thư hòa vào màn đêm không còn trông thấy nữa, hắn ta vẫn không nỡ thu hồi tầm mắt về.
“Phu quân, có phải ta rất vô dụng không? Chút chuyện nhỏ mà cũng không làm được.” Trình Cẩm Sơ tự trách, khóc thút thít, khóc lóc đau lòng muốn chết.
Thẩm Trường Trạch tính tình kiên nhẫn, nhỏ giọng trấn an: “Không trách nàng, nàng chưa từng xử lý chuyện trong nội trạch nên mới như thế, sau này gặp phải chuyện gì thì thường xuyên thỉnh giáo mẫu thân và Khương Thư, sẽ không xảy ra sai lầm nữa.”
Trình Cẩm Sơ không đáp lời, chỉ càng nức nở khóc lóc nhiều hơn, nắm lấy vạt áo Thẩm Trường Trạch không buông tay.
Thẩm Trường Trạch không còn cách nào khác, đành phải ôm nàng ta đưa trở về Lãm Vân viện.
Chuyện thành ra thế này, hắn ta cũng mất hứng rồi, dứt khoát ở lại Lãm Vân viện dỗ Trình Cẩm Sơ.
Còn về Khương Thư, ngày khác lại đến cảm tạ nàng.
Nghĩ vậy, Thẩm Trường Trạch an lòng thoải mái ôm lấy Trình Cẩm Sơ ngủ.
“Phu nhân, đã muộn thế này rồi, e là Hầu gia sẽ không đến nữa.” Chử Ngọc đổi một cây nén mới, nhắc nhở Khương Thư đừng đợi.
Khương Thư ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đã lên đến giữa khung trời, sai Đàn Ngọc đóng cửa sổ.
“Hầu gia đúng là quá đáng, xin phu nhân giúp đỡ xong thì bận bịu đến mức không nói nổi câu cảm ơn.”
“Sớm biết như thế, phu nhân đừng quan tâm, để bọn hắn làm loạn với Cẩm phu nhân đi.”
Đàn Ngọc tức giận bất bình, bĩu môi trách móc.
Chử Ngọc trừng mắt oán trách nàng ta một chút: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng vào, còn ngại phu nhân chưa đủ phiền hay sao.”
“Ta đau lòng thay phu nhân mà.” Đàn Ngọc ấm ức chu môi, giận đến mức nước mắt sắp chảy xuống.
Thấy nàng ta như thế, Chử Ngọc cũng không mắng nàng ta nữa, dù sao nàng ta nói cũng đúng.