Khương Thư nhớ đến lời mẫu thân nói, không giãy dụa, tựa đầu lên vai hắn ta ổn định lại cảm xúc.
Hôm nay dậy từ sáng sớm, bình thường cũng có thói quen ngủ trưa, Khương Thư cảm thấy hơi buồn ngủ, khẽ khép mắt lại.
Người trong vòng tay bất động hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Trường Trạch gọi thử một tiếng: “Phu nhân?”
Không thấy trả lời.
Thẩm Trường Trạch cúi đầu nhìn, khóe môi cong lên, trong ánh mắt hiện lên chút tình cảm dịu dàng.
Ngắm nhìn mi mắt tinh xảo của người trong lòng, chóp mũi ưỡn cao, môi anh đào mềm mại cùng với cái cổ trắng sứ, Thẩm Trường Trạch chỉ cảm thấy yết hầu căng chặt.
Hắn ta rất muốn hôn nàng nhưng lại sợ làm nàng tỉnh ngủ, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay của nàng, hôn một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng.
Khương Thư ngủ cả đường đi, lúc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Hầu phủ nàng vẫn chưa tỉnh dậy.
“Phu nhân…” Chử Ngọc muốn đánh thức nàng.
Thẩm Trường Trạch đưa mắt ra hiệu ngăn cản, rón rén bế nàng xuống xe ngựa.
Hạ nhân Hầu phủ thấy vậy, nhao nhao im lặng hành lễ.
Có lẽ động tác khi bước đi quá lớn, đi chưa được mấy bước thì Khương Thư đã mở mắt ra, ngơ ngác nhỏ giọng hỏi: “Đến rồi sao?”
“Ừm, nàng ngủ đi, không sao.” Thẩm Trường Trạch bế nàng đi rất vững vàng.
Sau khi nhận thức được tình trạng của bản thân hiện giờ, Khương Thư đột nhiên bừng tỉnh, ngượng ngùng đỏ mặt nắm lấy vạt áo của Thẩm Trường Trạch: “Chàng thả ta xuống, để người ta nhìn thấy lại cười cho.”
Thẩm Trường Trạch khẽ cười: “Nên nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ nàng xuống càng khiến người ta cười cợt, vẫn nên “ngủ” đi.”
Khương Thư thật sự xấu hổ không còn mặt mũi gặp ai, đành phải vùi mặt vào l*иg ngực hắn ta giả chết.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Thẩm Trường Trạch chỉ mong đường về Thính Trúc lâu lâu hơn chút nữa.
Lúc đi ngang qua Lãm Vân viện, Trình Cẩm Sơ nghe hạ nhân bẩm báo, ra nghênh đón: “Phu quân, chàng…”
Mấy chữ “trở về rồi” kẹt lại trong miệng, Trình Cẩm Sơ giống như bị một cú đấm mạnh đấm trúng.
Chỉ vừa mới qua nửa ngày, bọn hắn đã thân mật như thế sao?
Hai con ngươi bỗng dưng co rụt, Thẩm Trường Trạch che giấu ý cười bên khóe môi, hơi mất tự nhiên nói: “Nàng ấy ngủ quên, ta đưa nàng ấy về trước.”
Trình Cẩm Sơ không đáp lời, kinh ngạc nhìn Thẩm Trường Trạch bế Khương Thư đi về Thính Trúc lâu.
Nàng ta vật lộn với nô bộc trong phủ, bị nô bộc ác độc làm khó làm dễ, còn hắn ta thì nhu tình mật ý với Khương Thư ở bên ngoài.
Trình Cẩm Sơ siết chặt hai tay, phẫn nộ, ghen tuông, không cam lòng… Dần dần sinh sôi trong lòng.
Cha nàng ta hy sinh tính mạng, nàng ta đồng hành cùng hắn ta vào sinh ra tử, thân đầy sẹo. Nhưng còn Khương Thư thì sao? Khương Thư đã bỏ ra cái gì chứ? Dựa vào cái gì cướp đi phu quân của nàng ta.
Nàng ta không cam tâm!
Cuối cùng đã về đến phòng, Khương Thư không chờ nổi xuống khỏi vòng tay của Thẩm Trường Trạch.
“Đàn Ngọc, nước.”
Nhẫn nhịn cả quãng đường, nàng đã căng thẳng đến mức khô họng rồi.
Đàn Ngọc vội vàng dâng nước trà lên, Khương Thư nhận lấy uống một hơi hết sạch.
Thẩm Trường Trạch ở bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Hầu gia.” Ổn định tinh thần xong, Khương Thư nhìn về phía hắn ta chân thành nói: “Sau này không nên như vậy nữa, không hợp lễ nghĩa.”
“Được.” Thẩm Trường Trạch không cãi lại, còn ánh mắt thì nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Ta còn có việc, buổi chiều sẽ đến.”
Buổi tối lại đến, đến làm gì nữa?
Khương Thư ngây người một hồi lâu, sau khi đã hiểu ra thì mặt mũi đỏ bừng.
“Phu nhân, chúng ta có phải chuẩn bị trước một chút, tối nay viên phòng Hầu gia, đó là chuyện vui lớn đấy ạ.” Đàn Ngọc lộ vẻ mặt vui mừng, còn phấn khích hơn cả Khương Thư.