Trình Cẩm Sơ nhìn theo bóng lưng xứng lứa vừa đôi của hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quần áo của Thẩm Trường Trạch do nàng ta chọn nhưng nàng ta không ngờ rằng Khương Thư lại mặc y phục cùng màu.
Mà vừa rồi Thẩm Trường Trạch còn bế Yến Hoan gọi Khương Thư là mẫu thân, hình ảnh ba người hòa thuận ở bên nhau càng khiến nàng ta đau nhói lòng.
Hài tử của nàng ta sao có thể hầu hạ bên gối người khác?
Len xe ngựa về Khương phủ, Khương Thư và Thẩm Trường Trạch ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, không nói câu nào.
Thoáng nhìn sang tay nàng đặt trên đùi, dường như Thẩm Trường Trạch nhớ đến gì đó: “Tay của nàng đỡ chưa?”
“Ừm.” Khương Thư lạnh nhạt đáp lời.
Mặc dù canh nóng làm bỏng đỏ mu bàn tay của nàng nhưng không quá nghiêm trọng, không xuất hiện bọng nước cũng không bị lột da, thoa thuốc mấy ngày là khôi phục lại như bình thường.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sáng sủa trước mắt, Thẩm Trường Trạch muốn nói chuyện thân thiết nhiều hơn với nàng, vì vậy hắn ta lại nói này nói kia: “Tổ tiên Cẩm Sơ là tửu thương, có phương pháp chưng cất rượu tổ truyền, định mở một tửu phường ở kinh thành, ý của nàng thế nào?”
“Rất được.” Vẻ mặt của Khương Thư vẫn thong dong, cũng không cảm thấy hứng thú mấy.
Khóe môi Thẩm Trường Trạch giật giật, đổi sang chủ đề khác: “Sức khỏe nhạc phụ nhạc mẫu gần đây có ổn không? Có cần tiện đường mua thêm gì không?”
Nghe hắn ta hỏi đến cha mẹ, sắc mặt Khương Thư hoà hoãn hơn rất nhiều, khóe môi xuất hiện chút ý cười: “Sức khỏe của cha mẹ đều rất tốt, chỉ là Khương Ninh đang ở độ tuổi nghịch ngợm, khiến hai người họ hơi đau đầu.”
Khương Ninh.
Đúng rồi, nàng còn có một ấu đệ nữa, Năm xưa, lúc hắn ta đến Khương gia đón dâu, ấu đệ còn nắm tay Khương Thư khóc nhè không cho đi, lau nước mũi đầy lên người hắn ta.
“Giờ Khương Ninh đã mấy tuổi rồi?”
“Hai tháng nữa là tròn mười ba tuổi.”
Khương Thư cười dịu dàng, nói tiếp: “Từ nhỏ đệ ấy đã nghịch ngợm, ngày nào cũng làm loạn trong phủ đến gà bay chó sủa. Cha mẹ không quản thúc được đệ ấy nên đưa đến thư viện, chưa tới nửa năm đã thành tiểu ma vương ở thư viện. Nhưng đệ ấy thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, khiến phu tử vừa yêu vừa ghét…”
“Nhạc phụ nhạc mẫu muốn để đệ ấy vào con đường làm quan?” Thẩm Trường Trạch kinh ngạc, nói.
Khương gia giàu có sung túc, làm ăn suôn sẻ lại để độc đinh như Khương Ninh làm quan, vậy việc làm ăn của Khương gia để ai làm?
Khương Thư lắc đầu: “Cha mẹ không có suy nghĩ đó, chẳng qua để đệ ấy biết con chữ hiểu lý lẽ. Còn về tương lai sau này thế nào, phải dựa vào thiên phú của đệ ấy.”
Học hành cần phải có thiên phú, kinh thương cũng thế. Nhưng Khương Ninh cũng không phải người tài trong việc kinh doanh, ép buộc đệ ấy chấp nhận cũng chỉ làm lụn bại gia sản mà thôi.
Hai người nói chuyện với nhau, bỗng dưng xe ngựa dừng lại.
“Hầu gia, phu nhân, đến Khương phủ rồi.”
“A tỷ!” Khương Thư còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi vui sướиɠ của thiếu niên.
Thẩm Trường Trạch ra xe ngựa trước, quay đầu tìm kiếm thì trông thấy một thiếu niên tuấn tú đang chờ ở cạnh xe ngựa.
Tóc buộc ngọc quan, dáng người thẳng tắp, cao không quá đầu vai của hắn ta. Dáng vẻ của thiếu niên hao hao Khương Thư, đợi khi lớn lên không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu khuê tú trong kinh đây.
“A đệ.” Khương Thư chui ra khỏi xe ngựa, Thẩm Trường Trạch vươn tay đỡ nàng xuống xe.
Khương Thư đang muốn đặt tay lên thì lại bị Khương Ninh túm lấy.
“Để ta đỡ a tỷ.” Khương Ninh lập tức gạt tay Thẩm Trường Trạch đi.
Thẩm Trường Trạch nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, nhìn về phía hai tỷ đệ thân thiết không chút xa lạ kia, không hiểu sao trong lòng hơi buồn.