Hầu Phủ Phu Nhân Muốn Hưu Phu

Chương 11: Chừa cho nhi tử ít mặt mũi đi

Đây không phải là một vinh dự tôn quý đặc biệt gì cả, rõ ràng là một củ khoai nóng bỏng tay.

Nghe Trình Cẩm Sơ nói xong, vẻ mặt Thẩm Trường Trạch xấu hổ: "Ta không hề biết Hầu phủ đã túng quẫn đến mức này rồi."

Sáu năm trước hắn ta rời kinh, Hầu phủ vẫn còn non nửa kho tích trữ, chẳng lẽ là mấy năm qua...

Ngày tiếp theo trước khi xuất phủ, Thẩm Trường Trạch đi tìm Thẩm mẫu, hỏi thăm kho tích trữ.

"Không liên quan đến Thư Nhi." Thẩm mẫu thở dài: "Một nửa chỗ gia sản đó đã dùng làm của hồi môn cho Thanh Dung, một nửa thì làm sính lễ cho Trường Hoài."

Thẩm Thanh Dung là đích muội cùng một mẹ sinh ra của Thẩm Trường Trạch, còn Thẩm Trường Hoài là thứ đệ của hắn ta.

Hầu phủ có ít con nối dõi, thế hệ này chỉ có hai huynh đệ Thẩm Trường Trạch và Thẩm Trường Hoài.

Tuy rằng Thẩm Trường Hoài là thứ xuất, nhưng từ nhỏ không chịu thua kém, chăm chỉ học tập thi đậu công danh, năm ngoái đã nhận chỉ đến Hành Châu làm quan phụ mẫu rồi.

Mặc dù chức quan không lớn, nhưng ăn lương bổng hoàng gia nên được cái ổn định, cơ hội thăng tiến rất lớn, tiền đồ không thể đo lường. Sau này Hầu phủ và Thẩm Trường Trạch đều sẽ cần hắn ta giúp đỡ, vậy nên Thẩm mẫu rất khoan dung với hắn ta.

"Con hiểu rồi, về chuyện Cẩm Sơ chưởng gia, kính xin mẫu thân giúp đỡ nàng ấy." Thẩm Trường Trạch đứng dậy đang định rời đi.

Thẩm mẫu gọi hắn ta lại, có lòng nhưng không có sức nói: "Có bột mới gột nên hồ*, thôi thì trả lại quyền chưởng gia cho Thư Nhi đi."

(*) phải có điều kiện mới làm được việc

"Con hạ thấp cái tôi ở trước mặt Thư Nhi, dỗ dành nó mấy câu, ngủ lại trong viện của nó..."

"Mẫu thân, chừa cho nhi tử ít mặt mũi đi." Thẩm Trường Trạch đầy vẻ khó chịu rời đi.

Thẩm mẫu nhìn theo bóng lưng của hắn ta, cười khổ lẩm bẩm: "Nhưng mặt mũi không ăn được mà..."

Khương Thư thích yên tĩnh, nhưng Lãm Vân viện ở cách nàng một bức tường cả ngày truyền đến tiếng hài tử ồn ào, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ muốn ra khỏi phủ hít thở không khí.

Khương Thư sai Chử Ngọc đi báo cho Thẩm mẫu một tiếng, nàng đội mũ màn che đi ra ngoài.

Kinh thành vẫn náo nhiệt phồn vinh như trước, không hề thay đổi chỉ vì cảm xúc của bất cứ ai.

"Phu nhân, đằng trước là Cửu Hương trai, người có muốn ăn bánh hạt sen không?" Đàn Ngọc hỏi.

Khương Thư đang ngồi ngẩn người trong xe nghe vậy vội nói: "Dừng xe."

Sau khi xe ngựa dừng hẳn, Khương Thư lại muốn đích thân xuống xe đi mua.

Đàn Ngọc nói: "Phu nhân, nô tỳ đi mua là được rồi."

Hầu môn phu nhân không thể xuất đầu lộ diện, nếu để người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị bàn tán.

"Không sao đâu Đàn Ngọc, ta đội mũ màn che mà." Nàng thật sự cảm thấy rất bí bách, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Đàn Ngọc hết cách, đành phải đi cùng với nàng tiến vào cửa hàng bán điểm tâm.

Cửu Hương trai là cửa hàng bánh ngọt có tiếng trên kinh, nổi danh vì ở đây chỉ bán chín loại bánh ngọt có hương vị tuyệt vời.

"Hai cân bánh hạt sen, ba cân bánh quế hoa, thêm một cân bánh hoa mận."

"Xin lỗi phu nhân, bánh hạt sen bán hết rồi." Chưởng quỹ mỉm cười nói xin lỗi.

Đàn Ngọc nhíu mày: "Không còn chút nào à? Mấy ngày nay phu nhân nhà ta ăn uống không ngon miệng, chỉ muốn ăn cái này."

"Một cân cuối cùng đã được vị công tử kia mua mất rồi, quả thật không còn nữa." Chưởng quỹ chỉ ra sau lưng bọn họ.

Khương Thư quay người vén một góc rèm mũ lên, nhìn thấy hai thiếu niên mặc áo gấm đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ trong cửa hàng, người nhỏ tuổi hơn nhìn như chỉ mới sáu bảy tuổi, đang nhét bánh hạt sen vào trong miệng.

Nàng biết hai người này, là Cảnh Vương Úc Tranh và Trang tiểu công tử của Bình Tây Tướng quân phủ.