Hầu Phủ Phu Nhân Muốn Hưu Phu

Chương 8: Dạy con không nghiêm là cha có lỗi

“Đưa cho ta.” Thẩm Trường Trạch ngồi xuống bên cạnh giường, đích thân chườm đá cho Khương Thư.

Khương Thư giật nảy mình: “Hầu gia về nghỉ ngơi đi, ta có Chử Ngọc với Đàn Ngọc ở đây hầu hạ là đủ rồi.”

“Dạy con không nghiêm là cha có lỗi, cứ coi như ta đang nhận lỗi thay Yến Dương đi.” Thẩm Trường Trạch lôi một lý rất đường hoàng ra.

Cũng chỉ mình hắn ta tự biết, hắn ta làm vậy là vì thương tiếc nàng, cũng muốn nhân cơ hội này để bù đắp những thua thiệt trong mấy năm nay cho nàng.

“Cha…” Yến Dương dụi mắt gọi một tiếng, nó buồn ngủ rồi, muốn về ngủ.

Thẩm Trường Trạch thấy vậy bèn nói với Chử Ngọc: “Đưa thiếu gia về Lãm Vân Viện.”

“Vâng.” Chử Ngọc nhận lệnh rồi kéo Yến Dương lui xuống.

Đàn Ngọc không muốn đi nhưng lại bị Chử Ngọc cưỡng chế kéo đi.

Phu nhân đã phòng không đơn chiếc sáu năm rồi, không thể trì trệ thêm được nữa.

Trong phòng chỉ còn lại Khương Thư và Thẩm Trường Trạch, nàng không khỏi nghĩ đến cái đêm được gả vào hầu phủ sáu năm trước.

Hồi đó, nàng vừa mới tuổi cập kê, độ tuổi còn nhỏ, lúc đối diện với Thẩm Trường Trạch cao lớn và anh tuấn cảm thấy vừa thấp thỏm vừa xấu hổ, khẩn trương đến mức hai bàn tay bị vặn xoắn đến đỏ bừng.

Nhìn ra được sự luống cuống của nàng, Thẩm Trường Trạch cũng không động vào nàng, lấy lý do ra xuất chinh vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị để rời khỏi tân phòng.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Trường Trạch theo quân xuất phát đến biên cương, cho nên bọn họ vẫn chưa từng trải qua chuyện vợ chồng.

“Nàng đang suy nghĩ điều gì vậy?” Thấy Khương Thư đờ đẫn ngây người, Thẩm Trường Trạch không khỏi tò mò.

“Tức cảnh sinh tình, nhớ tới ngày đại hôn.” Khương Thư phục hồi tinh thần, không nhớ lại ký ức cũ nữa.

“Mấy năm nay khiến nàng phải chịu uất ức rồi, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng.” Thẩm Trường Trạch cố gắng nhớ lại, nhưng hắn ta lại không thể nhớ ra được ngày cưới nàng trông như thế nào.

Khương Thư mỉm cười, không nói thêm gì.

Tướng quân chinh chiến sa trường, dùng bàn tay múa kiếm cầm thương của mình thật cẩn thận chườm tay cho nàng, nói không xúc động là nói dối.

Vì để che giấu sự rung động trong lòng, Khương Thư thuận miệng gợi ra chủ đề: “Biên quan, chiến trường… rốt cuộc là như thế nào?”

“Khói lửa cát vàng, gió lớn tuyết lạnh, ánh đao bóng huyết, xác chết nằm ngổn ngang…” Biên quan trong miệng Thẩm Trường Trạch rất không tốt đẹp.

Khương Thư cụp mắt, nhìn thấy trên mu bàn tay Thẩm Trường Trạch có một vết sẹo mảnh, vì thế hỏi hắn ta: “Có phải mấy năm qua chàng đã phải rất vất vả đúng không?”

Thấy nàng quan tâm mình, trong lòng Thẩm Trường Trạch sửng sốt, hầu kết nhúc nhích giọng nói khàn khàn: “Lần đầu tiên ra chiến trường, ta đã bị sốc trước sự tàn khốc của chiến tranh, ngây người cho kẻ địch cơ hội đánh lén. Vào thời điểm nguy cấp, sư phụ đã chắn ở trước mặt ta, loan đao đâm thủng ngực ông ấy, dòng máu ấm áp bắn tung tóe khắp mặt ta.

Có một lần quân địch đánh lén ban đêm, mơ mơ màng màng bị trường thương đâm trúng ngực, suýt nữa đã mất mạng, là Cẩm Sơ gϊếŧ chết kẻ địch cứu ta…

Sau mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng ta cũng có kinh nghiệm, học được cách luôn cảnh giác và bảo vệ bản thân. Tuy vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương, nhưng vẫn có thể giữ được tính mạng, những vết thương đó cũng chẳng có gì to tát nữa, chữa vài ngày là sẽ lành lại.”

Nghe giọng điệu bình tĩnh thoải mái của hắn ta, Khương Thư cảm thấy có chút xấu hổ. So với vết thương hắn ta phải chịu trên chiến trường, vết bỏng của nàng thật sự không đáng để nhắc tới.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy đau, đau như xuyên thấu tâm can.