Bản mặt già của Thẩm lão phu nhân nặng nề hẳn đi: “Con có ý gì? Thấy bà già này lớn tuổi rồi…”
“Tổ mẫu.” Thẩm Trường Trạch vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hôm nay là Yến Dương không đúng, người không nên vì bảo vệ nó mà không phân rõ thị phi như vậy, người làm như thế sẽ chỉ dạy hư bọn trẻ, nếu ngày sau nó lại đả thương người bên cạnh thì phải làm sao?”
“Về phần Khương Thư, nàng ta cũng không có lỗi với hầu phủ.” Thẩm Trường Trạch nói xong bèn dẫn Trình Cẩm Sơ và hai đứa trẻ rời đi.
Sự vô lý ầm ầm của phụ nhân khiến hắn ta rất phản cảm.
Thẩm lão phu nhân nhìn bóng lưng rời đi của cháu đích tôn mà sững sờ rất lâu.
Tịnh An hầu có công danh trên người đã không còn là đứa cháu trai mặc cho bà ta dạy dỗ nữa, hắn ta đã trở thành chỗ dựa và chủ nhân của Tịnh An hầu phủ này rồi.
Hầu phủ này không còn do bà ta làm chủ nữa.
Sau khi trở về Lãm Vân Viện, Thẩm Trường Trạch dạy dỗ Yến Dương một phen rồi dẫn nó đến nhận lỗi với Khương Thư.
Tuy rằng hắn ta thương yêu con nhưng cũng không đảo lộn trắng đen.
Hai phụ tử đến bên ngoài Thính Trúc Lâu gặp được Phương nữ y, Thẩm Trường Trạch hỏi đối phương về thương thế của Khương Thư.
“Hồi hầu gia, tay của phu nhân không gặp trở ngại gì lớn, chỉ là bị phỏng khó chịu, mấy hôm nay sợ là sẽ khó mà yên giấc được.” Phương nữ y đáp đúng sự thật.
“Làm phiền rồi.” Thẩm Trường Trạch dẫn Yến Dương đi vào Thính Trúc Lâu.
Khương Thư vừa mới bôi dược xong, đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.
“Hầu gia.” Chử Ngọc đỏ mắt hành lễ.
Thẩm Trường Trạch đi vào phòng, trông thấy Khương Thư đang nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay đặt trên gối mềm sưng đỏ một mảng, đau đến mức sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mày hơi nhăn lại.
“Mẫu thân, xin lỗi, hài nhi không cố ý đâu.” Yến Dương quỳ xuống trước ghế, nức nở nhận lỗi với Khương Thư.
Trước khi tới, Thẩm Trường Trạch đã cảnh cáo Yến Dương một phen rất nghiêm khắc, Khương Thư cũng là nương tử của hắn ta, bọn trẻ phải gọi nàng là mẫu thân.
Yến Dương chưa từng thấy cha mình nghiêm khắc như thế nên không dám không nghe.
Khương Thư bị cơn đau giày vò như moi gan móc phổi, nàng nâng mí mắt lên nhìn hai người kia, nói với vẻ vô lực: “Ta không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng chuyện gì cũng phải phân rõ thị phi trắng đen, hầu gia có hiểu không?”
“Ta hiểu, hôm nay là tổ mẫu không đúng, ta thay người nhận lỗi với nàng.” Thẩm Trường Trạch cúi người xin lỗi.
Một hầu gia tướng quân có thể làm được đến mức này đã là cất nhắc lắm rồi.
Khương Thư cũng không phải người không biết thức thời.
“Nếu hầu gia đã hiểu vậy chuyện này coi như bỏ qua, cho đứa nhỏ đứng dậy đi.” Khương Thư chợp mắt, không muốn nói thêm với bọn họ nữa.
Yến Dương đứng dậy, Đàn Ngọc mang đá lạnh vào phòng.
“Phu nhân, có đá rồi.”
Thấy hai phụ tử Thẩm Trường Trạch, Đàn Ngọc cúi người hành lễ với vẻ không tình nguyện.
Chử Ngọc dùng khăn bọc đá rồi nhẹ nhàng chườm lên mu bàn tay bị phỏng của Khương Thư, giúp nàng giảm sưng giảm đau.
Thẩm Trường Trạch nhìn một lúc, hỏi: “Có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Nghe thấy tiếng, Khương Thư mở mắt ra với vẻ ngạc nhiên, sao hắn ta vẫn chưa đi vậy?
“Ừm, đã không còn sớm nữa, hầu gia về đi.” Nàng dứt khoát ra lệnh đuổi khác.
Tâm trạng của nàng không tốt, đau đến mức không ngủ được nên thật sự chẳng muốn ứng phó với hắn ta tí nào cả.
Thẩm Trường Trạch lại không đi mà hỏi Chử Ngọc: “Cần phải chườm đá bao lâu?”
“Hiển nhiên là càng lâu càng tốt rồi, hầu gia yên tâm, chúng nô tỳ sẽ chăm sóc phu nhân thật tốt.” Tuy rằng trong lòng Chử Ngọc cũng bất mãn nhưng vẫn giữ sự cung kính nên có.