Chương 4: Thánh chỉ
Xưa nay nữ tử coi phu quân là trời, đắc tội với phu quân là mất đi chỗ dựa, sống ở phủ này sợ rằng sẽ rất khó khăn.
“Phu nhân nhà chúng ta đã bị bắt nạt thành ra như thế rồi, lẽ nào ngươi còn muốn kêu phu nhân ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu ấm ức để mọi chuyện êm ấm sao? Làm thế thì dễ sống hơn à?” Đàn Ngọc không nhịn được mà thấy bất bình thay Khương Thư.
Lời của nàng ta đã nhắc nhở đến Khương Thư.
“Vậy thì cho Hầu gia hiểu sống phải dựa vào tiền bạc, chứ không phải công trạng và tước vị.” Ánh mắt nàng kiên định, trong lòng đã có dự tính.
Lâm Vân Viện, Thẩm Trường Trạch sắp xếp xong cho ba mẫu tử Trình Cẩm Sơ rồi mới vào cung diện thánh.
Không nằm ngoài ý muốn, hoàng đế rất hài lòng về hắn ta, không chỉ phong hắn ta là Trung Võ tướng quân mà con thưởng cho nghìn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt, châu báu ngọc ngà được mười rương.
“Ái khanh trấn thủ biên cương sáu năm đã vất vả rồi, ngoại trừ mấy thứ này ra, ngươi còn muốn được ban thưởng gì không?” Hoàng đế ngồi trên ngự tọa hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
Thẩm Trường Trạch hữu dũng hữu mưu, dũng mãnh thiện chiến, là tướng tài hiếm có nên hoàng đế rất coi trọng.
Nghe thấy lời của đối phương, Thẩm Trường Trạch hơi sững sờ: “Thần quả thật có một chuyện muốn cầu thánh thượng ân điển.”
“Ồ, chuyện gì vậy?” Hoàng Đế lấy làm hứng thú, hỏi.
Thẩm Trường Trạch thành thật nói rõ nguyên do.
Hoàng đế nghe xong bèn vỗ vào long ỷ, thở dài: “Trình tướng quân hy sinh vì quốc gia, trẫm rất lấy làm đau xót, chuẩn!”
Lúc mang được thánh chỉ hồi phủ, trong đầu Thẩm Trường Trạch không khỏi hiện lên gương mặt nhỏ ấm ức của Khương Thư.
Bỏ đi, chuyện này đúng là hắn ta có lỗi với nàng thật, cho nên hắn ta dặn dò hạ nhân: “Mang một nửa vật mà thánh thượng ban thưởng đến Thính Trúc Lâu cho phu nhân.”
Thẩm mẫu nghe được tin này mới gọi hắn ta đến nói chuyện.
“Mẫu thân.” Thẩm Trường Trạch trông rất mệt mỏi.
Thẩm mẫu đau lòng kêu hắn ta ngồi xuống, ra lệnh cho người bưng trà lên sau đó mới bảo: “Mẫu thân gọi con tới là có vài lời muốn nói với con.”
“Mẫu thân cứ nói đi.”
“Chuyện có bình thê, con đã cầu được thánh chỉ vậy mẫu thân cũng sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng con nhất định phải trấn an Khương Thư cho tốt, mấy năm nay toàn phủ đều dựa vào nàng ấy, ngày sau… cũng phải dựa vào nàng ấy, con cũng biết mà.” Nàng ta nói với vẻ ý vị sâu xa.
Lúc Khương Thư vào phủ, của hồi môn của nàng là hơn một trăm cửa hàng, đều là những cửa hàng ngày kiếm được đấu vàng ở thượng kinh, Hầu phủ có thể được vẻ vang đều là dựa vào nàng hết.
“Ta hiểu.” Nghĩ đến mình đường đường là một nam nhi mà lại phải dự vào của hồi môn của phu nhân để nuôi gia đình, Thẩm Trường Trạch thấy hơi xấu hổ.
Hai mẫu tử lại nói thêm vài câu nữa mới thôi, Thẩm mẫu kêu Thẩm Trường Trạch về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua Thính Trúc Lâu, Thẩm Trường Trạch dừng bước chân, đứng từ cổng viện để mở nhìn vào bên trong.
“Phu nhân, mấy món đồ mà Hầu gia đưa tới phải xử lý thế nào đây?” Chử Ngọc nhìn mấy rương gỗ to trong sân, xin chỉ thị.
Khương Thư chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái mà lạnh lùng phân phó: “Mang cả sổ sách và chìa khóa nhà kho đưa cùng mấy thứ này về Lâm Vân Viện, nói với Hầu gia là nếu đã lập bình thê vậy sau này cái nhà này sẽ do Cẩm phu nhân quản lý.”
Không phải Trình Cẩm Sơ muốn gọi nàng một tiếng muội muội hay sao?
Vậy hiển nhiên nàng phải kính trọng tỷ tỷ rồi.