Hầu Phủ Phu Nhân Muốn Hưu Phu

Chương 2: Muội muội

Chương 2: Muội muội

Hắn ta là chồng của nàng, là tướng quân sát phạt quyết đoán trên chiến trường nhưng lại bị một phụ nhân như nàng vặn hỏi ngay trước mặt mọi người, khiến mặt mũi cũng còn tí nào hết.

Hay cho một câu không tới quấy rầy.

Lúc trước sau khi Thẩm Trường Trạch tới biên quan, Khương Thư sợ phá hỏng bố cục của chủ viện, làm hỏng vật phẩm của hắn ta cho nên mới chuyển đến Thính Trúc Lâu bên cạnh, nhưng không ngờ lại tạo thành cơ hội cho hắn ta.

Cơ thể mảnh khảnh của nàng run lên, lòng đau như cắt.

Sáu năm qua, nàng vất vả khổ cực nuôi sống cả một gia đình lớn ở Hầu phủ này nhưng trượng phu lại ở bên ngoài lấy vợ sinh con, đã vậy nàng còn không hay biết gì nữa chứ.

Trong phòng toàn là người một nhà có huyết mạch tương liên, chỉ có mỗi mình nàng là bị gạt ra ngoài!

Đúng là nực cười.

Trình Cẩm Sơ vẫn luôn giữ im lặng lại đứng dậy mở miệng: “Nghe phu quân nói muội nhỏ hơn ta một tuổi, ta sẽ gọi ngươi một tiếng muội muội, sau này…”

“Một tiếng muội muội này của phu nhân, Khương Thư sợ không gánh nổi!” Nói rồi, Khương Thư quay người đi ra khỏi Vĩnh Thọ Đường.

“Trường Trạch, con mau đi giải thích tử tế với nàng ấy đi, đừng để nàng ấy hiểu lầm mà sinh lòng oán trách.” Thẩm mẫu vội vàng nói.

Trong Hầu phủ này chi tiêu trong ngoài đều dựa vào Khương Thư, cũng không thể chọc giận nàng được.

Thẩm Trường Trạch lại sa sầm mặt mũi, chẳng thèm nhúc nhích.

Lần này hắn ta mang theo công trạng về nhất định sẽ được thăng quan tiến tước, trở thành quý tộc trong kinh, dựa vào cái gì phải hạ thấp thái độ đi dỗ một nữ tử thương nhân.

Thẩm mẫu sốt ruột: “Mấy năm nay con trấn thủ biên cương, nàng ấy ở nhà chống đỡ Hầu phủ cũng không dễ dàng gì, chuyện này nói đến cùng vẫn là con có lỗi với nàng ấy.”

Điều quan trọng hơn là sau này Hầu phủ còn trông chờ vào Khương Thư nữa.

Nghe được câu này, cuối cùng Thẩm Trường Trạch mới đứng dậy.

Thính Trúc Lâu là một các lâu hai tầng, bên trong có một khu trúc tía rộng lớn, trông vô cùng nhã nhặn và yên tĩnh.

“Phu nhân, Hầu gia tới rồi ạ.” Tỳ nữ Chử Ngọc nhỏ giọng bẩm báo xong mới kéo Đàn Ngọc đang nổi giận bất bình rời đi, chừa lại không gian riêng cho hai người.

Khương Thư đang rất tức giận nên không đứng dậy đón tiếp.

Thẩm Trưởng Trạch đi vào phòng, trông thấy Khương Thư mặc váy nguyệt hoa bằng gấm Tô Châu màu hồng cánh sen đang ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng tươi đẹp hắt lên gương mặt nhỏ trắng nõn như ngọc của nàng, càng làm tôn lên ngũ quan tinh tế và rạng rỡ, đẹp đến mức khiến người xiêu lòng.

Mà lúc này, đôi mày của nàng đang nhíu chặt, đuôi lông mày nhếch lên, đôi môi đỏ hơi mím, vẻ mặt rất ấm ức, khiến người vô thức muốn dỗ dành nàng.

Thẩm Trường Trạch chợt mềm lòng, hắn ta nói với vẻ áy náy: “Chuyện thú thê, ta cũng không có ý gì khác mà là bất đắc dĩ cả thôi.”

Khương Thư không đáp lời nhưng tai lại dỏng lên nghe.

“Sau năm trước ta ở trên chiến trường không có kinh nghiệm gì cả, suýt chút nữa đã chết dưới trường thương của kẻ địch, vào thời khắc nguy cấp ấy, sư phụ đã không tiếc mạng mình mà cứu ta, trước lúc chết, hắn ta đã phó thác Trình Cẩm Sơ cho ta, mong ta lấy nàng ấy.”

“Cẩm Sơ theo sư phụ đi trấn thủ biên quan, trong nhà không còn người thân, không có ai để dựa vào, ta cũng không thể không báo ơn cứu mạng, không lấy người ta.” Hắn ta thở dài một tiếng, đứng ngay bên cạnh Khương Thư.

Vẻ mặt của Khương Thư ngạc nhiên, không ngờ trong chuyện này còn có nguyên cớ đó nữa.

Ơn cứu mạng, trước lúc chết gửi gắm, hắn ta quả thật không có sự lựa chọn nào khác.