Bình Luận Của Thập Niên 70 Nói Tôi Là Mẹ Thiên Kim Giả

Chương 2: Sau sinh

Chương 2: Sau sinh

Quân đồn cách thị trấn khá xa, đi xe mất gần một tiếng, đường đi cũng rất gập ghềnh. Lương Quyên không mang theo bữa sáng, sau khi vào phòng bệnh mới lấy hộp cơm đã rửa sạch đi đến căng tin mua đồ ăn cho Diệp Mẫn.

Mạnh Tranh không đi cùng, lần này cậu bé đến là để thăm mẹ và em gái. Sau khi vào phòng bệnh, cậu bé đi thẳng đến bên giường bệnh, ngẩng đầu hỏi Diệp Mẫn: "Mẹ ơi, mẹ có sao không?"

Diệp Mẫn nở nụ cười, xoa đầu cậu bé và nói: "Mẹ không sao, con thì sao, mấy ngày nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

"Con rất ngoan!" Mạnh Tranh lập tức lên giọng: “Mỗi bữa con đều ăn hết một bát đầy!"

"Giỏi quá!"

Mạnh Tranh sờ sờ đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Cũng không có gì ghê gớm." Nói xong lại nhớ ra: “Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về nhà ạ?”

"Ước chừng còn phải ba bốn ngày nữa. Nhớ mẹ rồi à?"

"Vâng!" Mạnh Tranh không do dự gật đầu: “Con nhớ mẹ, cũng nhớ cha, nhưng bà Lý nói cha phải đi làm, mẹ phải sinh em gái, nên không về được! À! Em gái đâu ạ?"

Mạnh Tranh mở to mắt, như mới nhớ ra sự tồn tại của em gái.

"Ở đây." Diệp Mẫn chỉ vào bên trong giường bệnh nói.

Mặc dù nhờ gen di truyền của cha mẹ, Mạnh Tranh có tay dài chân dài, nhưng dù sao cũng mới ba tuổi, đỉnh đầu chỉ miễn cưỡng qua được giường bệnh, dù ngẩng cao cổ cũng không nhìn thấy em gái đang ngủ bên phải Diệp Mẫn.

Bất đắc dĩ, cậu bé đành phải cố gắng bật dậy.

Diệp Mẫn nhìn thấy không nhịn được cười, không muốn cậu bé quá vất vả, hai tay chống giường di chuyển cơ thể, nửa dựa vào đầu giường, sau đó ôm đứa con gái đang ngủ say bên cạnh đưa cho con trai xem.

Cô bé mới sinh được ba ngày, da tuy không nhăn nheo như lúc mới sinh nhưng cũng không được mịn màng, da mặt cũng hơi đỏ, nhìn không xấu nhưng cũng không được đáng yêu cho lắm.

Ít nhất thì em gái trong tưởng tượng của Mạnh Tranh không phải như vậy.

Vì vậy, biểu cảm của cậu bé khi nhìn em gái có chút giằng xé, vừa vui mừng, vừa có chút thất vọng.

Diệp Mẫn biết rõ suy nghĩ của cậu bé, nhưng lại cố ý trêu chọc, hỏi: "Sao con không nói gì? Có phải em gái không đẹp không?"

Mạnh Tranh tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất biết suy nghĩ cho người khác, sợ mẹ thất vọng, do dự nói: "… Không, em gái đẹp."

“Thật vậy sao?”

“Thật ạ.” Giống như sợ mẹ không tin, cậu bé vừa nói vừa gật đầu lia lịa, chỉ là không dám nhìn mẹ.

Càng như vậy, Diệp Mẫn càng nhịn không được cười, nên khi Lương Quyên trở về, câu đầu tiên cô ấy nói là: “Hai mẹ con nói chuyện gì mà vui thế?”

Diệp Mẫn ngẩng đầu cười nói: “Mạnh Tranh nói em gái đẹp.”

Lương Quyên đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, sau đó đi đến bàn ăn y tế dựng ở cuối giường, rồi mở hộp cơm ra, bày lên bàn, từ tay Diệp Mẫn bế đứa trẻ lên nói: “Con gái của em quả thực xinh đẹp, nhìn đôi mắt này kìa, thật là to, mũi cũng cao, giống Tiểu Phong Tranh y như đúc.”

Tiểu Phong Tranh được cọi biệt danh của Mạnh Tranh.

Nói là được coi, chủ yếu là vì biệt danh này ban đầu do bạn thân của Mạnh Thành là Đinh Dương gọi. Anh ấy gọi nhiều, khiến cho đồng đội bên cạnh Mạnh Thành khi nhắc đến Mạnh Tranh cũng gọi là Tiểu Phong Tranh, sau đó biệt danh này cứ thế lan truyền.

Mạnh Tranh nghe Lương Quyên nói vậy, lông mày thiếu chút nữa thì nhăn nhúm như sâu lông, cậu không cảm thấy mũi em gái giống mình chút nào.

Nhưng nhìn nụ cười trên mặt mẹ và thím Lương, cậu thở dài nghĩ, bỏ đi, cậu nhường nhìn họ vậy.

Tuy rằng cảm thấy em gái xấu xí, nhưng Mạnh Tranh vẫn rất thích cô bé, lúc Diệp Mẫn ăn cháo cậu bé vẫn ghé vào bên giường bệnh nhìn em gái, lại thường xuyên đưa tay chọc chọc khuôn mặt em gái, hoặc là sờ sờ trán cô bé, một mình chơi đùa đến quên cả trời đất.

Diệp Mẫn nhìn thấy, tâm trạng càng thêm vui vẻ, bất tri bất giác đã ăn hết đồ ăn và cháo Lương Quyên mang về.

Sau khi sinh con bởi vì trên người khó chịu, khẩu vị của Diệp Mẫn cũng không được tốt, nhiều lần mang đồ ăn về cũng không ăn hết, đồ dư bữa này cứ chừa lại cho bừa sau.

Vì vậy, sau khi Lương Quyên đi tìm bác sĩ để hỏi về tình hình của Diệp Mẫn, quay lại phòng bệnh nhìn thấy hộp cơm trống rỗng, cô ấy có chút ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay em ăn ngon miệng à?"

"Cũng được."

"Vậy trưa nay tôi múc nhiều cơm cho em nhé?"

"Được ạ."

Sau một hồi trò chuyện, Lương Quyên cầm hộp cơm đi rửa, Diệp Mẫn dựa vào gối, hơi cúi đầu nhìn hai đứa trẻ.

Chỉ là lần này nụ cười không nở trên môi, đồng tử của cô bỗng co lại, cô nhìn thấy dòng chữ hiện lên trên đầu con gái:

[Wow! Đây là nữ chính sao? Dễ thương quá!]

[Đây là lúc nữ chính mới sinh ra phải không? Người ngồi bên cạnh là mẹ nuôi à?]

Cùng một màu trắng nhạt, cùng một kiểu chữ, từ dưới lên trên, tốc độ đều đặn hiện lên.

Đồng thời Diệp Mẫn chú ý thấy, con trai ghé vào bên giường bệnh nhìn chằm chằm em gái mà sắc mặt không hề thay đổi, giống như hoàn toàn không có nhìn thấy hai hàng chữ kia.

Diệp Mẫn nghĩ ngợi, dựa vào trực giác mà mở miệng nói: "Mạnh Tranh, con... có thấy gì không?

“Thấy gì ạ?” Mạnh Tranh ngồi thẳng người, ngửa đầu nhìn Diệp Mẫn, trên mặt mang vẻ mờ mịt.

Khi nói, ánh mắt cô vẫn hướng về phía con gái, hai dòng chữ trắng kia đã biến mất, có lẽ cũng là do cô hoa mắt.

Diệp Mẫn đưa tay lên xoa xoa mắt, nghĩ rằng có lẽ mấy ngày nay cô ngủ không ngon, đợi Mạnh Thành về, cô nhất định phải ngủ một giấc thật ngon... Ý nghĩ còn chưa kết thúc, cô đã nhìn thấy dòng chữ màu trắng nhạt tương tự lại hiện lên trên đầu con gái.

【Là một độc giả trung thành đã đọc đi đọc lại tiểu thuyết này ba lần, tôi cho rằng đây hẳn là mẹ ruột】

【Thứ nhất, mẹ nuôi lúc này đã hơn ba mươi tuổi, người phụ nữ ngồi trên giường bệnh thì không phù hợp với độ tuổi; Thứ hai, anh trai nuôi của nữ chính hơn cô bảy tám tuổi, đứa trẻ bên giường cùng lắm chỉ tầm ba bốn tuổi, phù hợp với anh trai ruột của nữ chính là Mạnh Tranh hơn】

【Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, lúc này cha mẹ nuôi của nữ chính đã bị đưa về nông thôn, điều kiện kinh tế không dư dả, nên khi mẹ nuôi sinh con là ở trong phòng bệnh tập thể, còn đây lại là phòng bệnh hai người, rõ ràng là không phù hợp】

【??? Trong tiểu thuyết, nữ chính không phải bị ôm nhầm từ lúc mới sinh ra sao? Nữ chính đã sinh ra được vài ngày rồi mà? Sao vẫn còn ở bên mẹ ruột? Nếu lúc mới sinh không bị ôm nhầm, thì sau này sao lại bị nhầm?】

【Nghĩ đến việc về sau anh trai của nữ chính đột nhiên bùng nổ, trả thù gia đình cha mẹ nuôi của nữ chính, cảm giác có gì đó rất uẩn khúc!】

【Chẳng lẽ... ôi chao! Dì ơi tỉnh lại đi! Con gái dì sắp bị ôm nhầm rồi!】

【Là con gái dì sắp bị đánh tráo mới đúng!】

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]