Sau Khi Ôm Bụng Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Cùng Nhãi Con Đi Xin Cơm

Chương 28

Hắn có linh cảm Bùi Chước sẽ tìm cách lấy lại chiếc qυầи ɭóŧ.

Theo phản ứng của Thủy bộ lang trung, lẽ ra Bùi Chước đã nghe thấy và xác định được danh tính của hắn.

Vậy sao...không muốn quay lại sao?

...

Khi mặt trời lặn về tây, Nhị hoàng tử giục Bùi Chước cùng vào cung.

“Ngài thấy ta đủ xấu chưa?” Bùi Chước chọc chọc cánh tay Nhị hoàng tử: “Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, kể cả cung nữ cũng xinh hơn ta đúng không?”

Nhị hoàng tử khó hiểu: “Sao phải muốn xấu như thế?”

Nếu không muốn thu hút sự chú ý, cứ bình thường là được mà.

Bùi Chước không nói gì, cậu nghĩ thà xấu một chút thì tốt hơn, không thể nói chuyện qυầи ɭóŧ với Thái tử với khuôn mặt nguyên bản, quá xấu hổ, cũng quá mạo hiểm.

Mặc dù cơ bản cậu chắc chắn Thái tử là một người trọng sự nghiệp, cậu được nuôi cũng vì những kỹ năng độc đáo chứ không phải vì vẻ đẹp.

"Xấu chút thì dễ hơn."

Tiêu Phi: “Sai rồi, phải xinh đẹp mới làm được việc.”

Bùi Chước: “Ngài không hiểu đâu.”

Xe của hoàng tử có thể vào thẳng từ cổng phía đông cung điện, đi qua Văn Uyên Các, Đông Cung.

Bùi Chước im lặng, không nhìn vào thứ gì không nên nhìn, cậu đã từng đến Tử Cấm Thành, cũng không mấy tò mò về cung điện cổ.

Bánh xe đột nhiên dừng lại, trong cung điện có một loại yên tĩnh trang nghiêm khác hẳn ngoài đường, một khi đột nhiên dừng lại sẽ khiến người ta cảm thấy lo lắng.

Bùi Chước: “Sao thế?”

A Tứ nhảy xuống xe, vén một góc rèm, nhỏ giọng nói: “Gặp Thái tử, Thái tử đi bộ phía trước.”

Trưởng thứ có thứ tự, Thái tử không ngồi kiệu cũng không cưỡi ngựa, Tiêu Phi là em trai, không thể cưỡi xe ngựa vượt qua Thái tử được.

Tuy căn bản không có tình huynh đệ, nhưng vẫn phải diễn trò trong cung.

“Xuống xe.” Tiêu Phi nói.

Bùi Chước vỗ vỗ mặt, kiểm tra lại bản vẽ cồn trong tay áo rồi cùng Tiêu Phi xuống xe.

Trên cầu Bạch Ngọc phía trước, Tiêu Tuần nhận thấy phía sau có người, dừng lại nhìn sang một bên.

Ánh hoàng hôn buông xuống điện sơn vàng, chiếu lên con sư tử trên lan can ngọc trắng và trên mặt nước lấp lánh, Tiêu Tuần đứng cao cao, mặc cổn phục Thái tử.

Lần đầu tiên Bùi Chước gặp Tiêu Tuần, hắn mặc bộ quần áo bình thường đã quý phải không tả nổi, nhưng không khiến cậu cảm thấy cao thượng không thể chạm vào, dù bây giờ cậu biết người kia là Thái tử, cậu cũng không có cảm giác đó.

Tinh thần bất khuất của cậu đã làm lu mờ sự áp bức của thế lực phong kiến?

Không phải chỉ muốn lấy lại cái qυầи ɭóŧ sao?

Bùi Chước không tránh khỏi ánh mắt của Thái tử, nghiêm nghị đứng thẳng lưng lên.

Tiêu Phi nhắc nhở phải hành lễ, hắn ta nhắc hai lần, nhưng Bùi Chước hoàn toàn không nhận ra.

Tiêu Phi hiển ra, à há, có lẽ giữa phu thê, lễ nghĩa không cần thiết.

Nhưng gặp bệ hạ vẫn phải hành lễ, một lát nữa, tất cả văn võ bá quan đều quỳ xuống, không thể để Bùi Chước một mình nổi bật giữa đám đông.

Ầy, hắn ta quên mất Bùi Chước lần đầu tiên vào cung, không để quản sự dạy lễ nghi.

Tiêu Phi liếc nhìn Thái tử, rồi nhìn Bùi Chước, khóe miệng chợt nhếch lên.

À không, Thái tử còn ở đây, nào đến lượt hắn ta giảng dạy.

Thái tử chu đáo, chắc chắn ở đây đợi Bùi Chước để đích thân dạy dỗ.

Hắn ta bỏ xuống một câu: "Bùi tiên sinh không phải muốn gặp hoàng huynh có việc sao? Vẫn còn sớm, ta đi thỉnh an mẫu phi, lát nữa sẽ đón ngươi."

Bùi Chước mất cảnh giác bị bỏ lại phía sau, gió đêm thổi qua, bộ đồ thị vệ không vừa vặn làm nổi bật thân hình gầy gò của cậu.

Tiêu Tuần quay người đi về phía Đông Cung: “Đi thôi, không phải có chuyện muốn nói với ta sao.”

“Bùi Chước.” Thái tử gọi tên cậu.

“A.” Bùi Chước bước theo kịp, theo từng bước, cậu nghi ngờ nếu lạc đường thì sẽ bị coi thành gián điệp.

Đông cung vậy mà lại không bằng phủ Nhị hoàng tử, phủ Nhị hoàng tử có hương liệu thơm ngát, bình hoa trang trí bằng đá quý, đĩa trái cây năm sáu màu, còn chỗ Thái tử...Ờm, có thể vì mẫu hậu hắn vừa mới qua đời, mọi thứ đều đơn giản.