Lúc đó sẽ có trò hay để xem.
Đáng tiếc hoàng tẩu hiển nhiên không lợi hại bằng hoàng huynh.
Trong mắt Bùi Chước đầy lo lắng, Tiêu Phi với tư cách là đối thủ lại nhận xét Thái tử như vậy, e rằng ngày mai sẽ không ổn.
Trộm qυầи ɭóŧ giữa thanh thiên bạch nhật, Bùi Chước tự hỏi, cậu không thâm sâu được như Tiêu Tuần.
“Cảm ơn Nhị hoàng tử đã nhắc nhở.”
Tiêu Phi giơ tay búng ngón tay: “A Tứ, đi đến biệt viện của Thái tử, nói với Thái tử ngày mai ta sẽ đến uống trà.”
A Tứ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chủ tử, ngày mai không được.”
Tiêu Phi: "Hả?"
A Tứ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ngày mai là kỳ thi Đình mùa xuân, Thái tử với Thái phó phụ trách lần thi cử này, ngày mai tự mình đến giám sát, buổi tối lại có tiệc Quỳnh Lâm, chủ tử cũng phải đi.”
Tiêu Phi gật đầu, khó trách Thái tử gần đây bận rộn, hắn ta hỏi Bùi Chước: “Ngày mốt có được không?”
Bùi Chước nghĩ thầm, ngày mốt Giang Nam vào kinh thành nghiên cứu, không hổ là thanh niên được hệ thống đề cử, lịch trình dày đặc như vậy.
Ngày mốt thì hơi... muộn.
"Đêm nay không được à?"
Tiêu Phi lắc đầu: “Hấp tấp tới cửa, Thái tử không tiếp khách.”
Bùi Chước lẩm bẩm: "Gặp anh trai mình còn phải hẹn trước, không hổ là hoàng thất."
Tai Tiêu Phi nhạy bén, nghe rõ ràng rạch mạch, cũng cảm thấy rất đúng.
Hắn ta cười khẩy: "Cứ đợi đi, dạng này sẽ không lâu đâu."
A Tứ vốn đang lo lắng Nhị hoàng tử không hề để ý đến khoa thi, bỗng bùng nổ nhiệt huyết: “Với sự giúp đỡ của Bùi công tử, chủ tử nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn!”
Tiêu Phi: “A Tứ, thông minh.”
Khi hoàng tẩu quản gia, phủ Thái tử không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, nửa đêm cũng phải mở cửa cho hắn ta vào.
Thái tử nghiêm túc nhưng Bùi Chước lại là người tùy ý.
Phải đối xử với hoàng tẩu tốt một chút.
“Đưa cho Bùi Chước một phần Bạch Ngọc Sơn Trà.”
Bùi Chước ăn sơn trà trước khi đi ngủ, sơn trà đầu xuân còn rất chua, nhà bếp gọt vỏ, bỏ lõi, đun cùi cam với đường phèn trong một tiếng đồng hồ mới thành được một bát chè sơn trà ngọt.
Bùi Chước nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên, cau mày suy nghĩ ngày mốt nên dùng gì để đổi về qυầи ɭóŧ.
Tiêu Tuần thông minh như vậy, nhất định phải là thứ hắn chưa từng thấy qua.
Bùi Chước gặp khó, không có gì cậu làm bằng tay có thể kỳ diệu hơn đồ lót được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp được.
Cậu ăn hết chè, thay quần áo rồi chuẩn bị đi tắm.
Cậu nhìn ba bộ quần áo Tiêu Tuần đã chuẩn bị cho mình, hối hận lúc đó mình không có cốt khí, đem hết quần áo đi như thể “Giao dịch đạt thành."
Cậu vẫn chưa quen với việc mặc quần áo cổ đại, đặc biệt là khi đi lại, nằm thì ổn hơn.
Bùi Chước đang vò quần áo bẩn, cậu ít làm việc nhà, nhưng không quen nhờ người khác giặt hộ nên phải tự mình làm.
Cũng may Tiêu Tuần đợi khô rồi mới lấy trộm, nếu cậu đang tắm mà lấy trộm, trước khi cậu kịp giặt qυầи ɭóŧ thì đúng là chỉ còn nước đội quần.
Bùi Chước nghi ngờ nghĩ, chắc mình đã giặt sạch sẽ rồi!
Nhưng không có xà phòng, cậu không thể đảm bảo sạch 100%.
Đợi đã, xà phòng?
Nếu cậu có thể làm ra xà phòng, Tiêu Tuần có thể đồng ý trao đổi không?
Bùi Chước nhanh chóng nhớ lại công thức, lấy ra một tờ giấy để viết ra, nguyên liệu là tro thực vật, vôi, rượu, mỡ lợn và hương liệu.
Vôi, tro thực vật rất dễ tìm, sau khi ngâm dùng gạc lọc ra chất lỏng trong suốt là nước kiềm, dầu mỡ phản ứng với nước kiềm biến thành xà phòng.
Tuy nhiên, nồng độ nước kiềm ngâm từ tro thực vật không đủ, cần phải thanh lọc, Bùi Chước gãi mặt, bước này phiền phức quá, trước tiên phải tạo khí chưng cất.
Không đủ thời gian.
Cậu đặt bút xuống, nằm yên trên giường.
Một lúc sau, lại cá chép quay lại bàn, thắp nến, trải giấy ra cẩn thận vẽ sơ đồ chưng cất.
Quên xà phòng đi, cậu có thể dạy Thái tử tạo cồn.