Thái độ của Lưu Quý chợt thay đổi, ông ta ngắt lời cậu: “Sản lượng một mùa là bao nhiêu?”
Bùi Chước từng nghe bà hàng xóm nhắc tới: “Sáu tạ”.
“Hừ.” Lưu Quý khinh thường nói: “Ta từng trồng lạc một sào, mỗi sào có một ngàn cân, mỗi hạt to bằng đồng tiền, muốn hiến cho triều đình, không ngờ nhà ta lại bị lửa thiêu rụi, lạc của ngươi chỉ được cái mã ngoài, không thích hợp để trồng, sẽ không có sản lượng tốt”.
Bùi Chước: "..."
Mỗi sào có một ngàn cân, mỗi hạt to bằng đồng tiền, còn không có phân bón hóa học hoặc thuốc trừ sâu, còn tốt hơn thời hiện đại?
Cậu chỉ muốn nhờ những người có kinh nghiệm giúp mình trồng, nhưng Lưu Quý dường như sợ chiếm địa vị môn khách của mình nên cứ khoe khoang, chê bai.
Lưu Quý nói với quản sự: "Người này thậm chí còn không biết vác cuốc, Nhị hoàng tử sao phải giữ lại?"
Bùi Chước buồn bực gói lạc lại, xách túi bỏ đi.
Quản sự vội vàng đuổi kịp: “Bùi công tử, ngài không hài lòng với người này sao?”
Bùi Chước: "Ừm, ngươi có thể giới thiệu cho ta một người khác được không?"
Cậu tin Lưu Quý có thể làm ruộng, và làm tốt, nhưng lại sợ ông ta có ý đồ xấu, lại gây rắc rối.
Cậu quay lại nhìn phủ nhân tài của Tiêu Phi, nghi ngờ mọi người bên trong đều là đám khoác lác.
Quản sự: “Ầy, trong phủ không có người nào lợi hại hơn ông ta.”
Bùi Chước từ bỏ ảo tưởng: “Chỉ cần tìm một người bình thường biết trồng được lạc thôi, người chăm vườn trong phủ ít nhiều cũng có thể làm được phải không?”
"Lạc của ta rất quý, sản lượng trên mỗi mùa cũng rất cao, đây là tất cả những gì ta có, chỉ có thể thành công, nếu thất bại, ta sẽ mất chúng."
“Tại hạ có thể xem qua hạt lạc không?” Giọng một người đàn ông trung niên đột nhiên cắt ngang Bùi Chước.
Bùi Chước và quản sự đang nói chuyện trên đường, người qua lại rất nhiều, Bùi Chước hơi cằn nhằn, lại nói đề tài làm ruộng nên người qua đường cũng không có hứng thú dừng lại.
Bùi Chước nhìn người đàn ông có nước da ngăm đen, dáng người cao lớn, giống một thương nhân vào Nam ra Bắc.
Thương nhân luôn nhạy bén trong việc tìm kiếm cơ hội kinh doanh, nếu trồng lạc vào mùa xuân, thu hoạch được mười nghìn hạt lạc vào mùa thu, ba đến năm năm sau vẫn có thể kiếm bộn tiền bằng cách bán lạc.
Bùi Chước cẩn thận lấy ra một nắm nói: “Đây.”
Hai mắt người đàn ông trung niên sáng lên, cầm lạc trong lòng bàn tay, ngửi ngửi rồi nhìn, dùng ngón tay cái bẻ một hạt lạc thành hai nửa, càng nhìn, mắt càng sáng.
"Vị huynh đài này, ngươi có thể bán những hạt lạc này cho ta được không?"
Bùi Chước: “Không bán.”
Người đàn ông trung niên: “Vừa rồi ngươi nói muốn tìm người trồng trọt, tại hạ bất tài, nhưng vẫn có kỹ năng làm nông cơ bản, chúng ta ký hợp đồng, ta giúp ngươi trồng trọt, thu hoạch được chia đôi, nếu mùa màng thất bát, ta sẵn sàng bồi thường cho ngươi một trăm lượng.”
Bùi Chước mím môi, trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Quản sự lén kéo tay áo Bùi Chước nhỏ giọng nói: “Ông ta là Giả đại nhân, chính ti Hộ bộ, chuyên quản các khóa dạy dân nuôi trồng, còn viết một bản “Nông Kinh”, tổng hợp khí hậu, mùa vụ, nông cụ...khắp nơi."
Bùi Chước: "Giỏi hơn Lưu Quý không?"
Quản sự: “Không thể so sánh, không thể so sánh…Ông ta là quan viên, nhưng không quen Nhị hoàng tử.”
Bùi Chước: “Tốt lắm, sau này sẽ quen thôi.”
Bùi Chước tìm một quán rượu để ký hợp đồng, Giả đại nhân rất có thành ý, trực tiếp thế chấp năm mươi lạng cho cậu.
Bùi Chước: "Ta ở phủ Nhị hoàng tử, nửa năm nữa sẽ có kết quả, nếu chăm sóc kỹ mà tệ hơn lạc thường, ta sẽ không lấy tiền".
Giả đại nhân: "Được! Cho tại hạ hỏi sao huynh đài có được những hạt lạc này?"
Bùi Chước: "Ông cụ trên núi đưa cho ta, ông ấy đã mất rồi ta sợ làm hỏng hạt lạc này nên..."
Giả đại nhân tỏ vẻ tiếc nuối, lẩm bẩm: “Nếu ông cụ còn sống, ta nhất định sẽ tiến cử với Thái tử.”