Sau Khi Ôm Bụng Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Cùng Nhãi Con Đi Xin Cơm

Chương 15

Hừ, hậu cung Hoàng đế ba ngàn người chỉ ra bốn anh em họ, sao lại đòi hỏi ngựa nhiều thế?

Sau một năm, nếu không sản xuất được ba trăm con ngựa Tây Vực, lại bị vu khống biển thủ ăn chặn.

Tiêu Phi không giải thích rõ ràng, chỉ nói một cách mơ hồ nhiệm vụ này không dễ thực hiện.

Lệ phi trợn mắt: "Vậy con bắt chước con hồ ly tinh đó, cho ngựa uống thuốc? Ở chỗ ta phụ hoàng ngươi không được, qua bên kia lại được."

Tiêu Phi cau mày: "Những con ngựa Tây Vực này phải tốn rất nhiều tiền mới có được, năm nay cho uống thuốc, năm sau sẽ vô dụng, vậy năm sau phải làm thế nào?"

“Năm sau?” Lệ phi cười lạnh nói: “Ngựa Tây Vực uống thuốc không có năm sau, vậy người thì sao? Cứ mang chuồng ngựa vứt cho kẻ khác là được.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì có một cung nhân trẻ tuổi đi tới nói: “Nương nương, có chuyện tốt!”

Lệ phi: "Chuyện gì?"

Cung nhân nói: “Bệ hạ vừa cấm túc Nhan quý phi.”

Lệ phi kích động ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?"

Cung nhân: "Nô tỳ không rõ lắm, nghe thái giám quét vườn nói buổi sáng Nhan quý phi đang cho chim ăn bên ao, Tứ hoàng tử vẽ tranh trong đình, đột nhiên Nhan quý phi rắc thóc khiến chim yến để ý, quay lại mổ Tứ hoàng tử, mổ rách trán Tứ hoàng tử! May mà có thị vệ bảo vệ, hoàng thượng tình cờ nhìn thấy, nổi trận lôi đình!”

Nhan quý phi thích cho chim ăn, trong cung ai cũng biết đám chim đó rất thích cô ta.

"Hay, chim yến mổ hoàng tôn!!" Lệ phi mừng đến mức tưởng mình có thể bật dậy xuống đất. Ai ngờ Nhan quý phi lại bị chim mình cho ăn phản phệ!

Hoàng đế khởi thân ở Trạch Châu, ở Trạch Châu có vở kịch, kể về chuyện một nữ tử tên “Phi Yến” vào cung làm phi, tâm địa độc ác, hãm hại hoàng tự, khiến hôn quân hèn nhát phải chết đột ngột không có người thừa kế, Phi Yến mổ hoàng tôn, câu hát này nổi tiếng từ đó.

Hoàng đế tuyệt tự, nguy hiểm đến dòng dõi là điểm cấm kỵ của Tiêu Hiệt Nguyên.

Hơn nữa, Nhan quý phi còn chăm chỉ không ngừng châm ngòi ly gián, hôm nay cảnh chim yến mổ hoàng tôn này sẽ khiến Tiêu Hiệt Nguyên nghi ngờ, ông ta cũng không phải hôn quân trong vở kịch.

Tứ hoàng tử vì chép kinh sinh bệnh, cố gắng gượng học hội họa, còn bị chim yến mổ đầu, Tiêu Hiệt Nguyên dấy lên một chút tình thương của cha, ban thưởng rất nhiều thuốc bổ.

Lệ phi: "Đúng là trời cao có mắt, Tử Châu, mõ gỗ của ta đâu? Mang đến cho ta gõ hai cái."

"Vâng, nương nương."

Tiêu Phi thấy mẫu phi vui vẻ, cũng không mất hứng.

Hắn ta bước ra khỏi cửa cung, thần sắc không rõ, thuộc hạ A Tứ nhìn thấy liền nói: “Chủ tử, trong cung có chuyện gì khiến ngài khó chịu sao?”

Tiêu Phi: “Thái Tử lại vượt trước rồi.”

Chuyện chim yến mổ hoàng tôn, chín phần là do Thái tử sắp xếp, hắn ta đã nhìn thấy một con chim ưng, một loài chim săn mồi được Thái tử thuần hóa, xuất quỷ nhập thần, việc sắp xếp trò chơi trẻ con với chim yến không phải vấn đề lớn.

Thái tử rõ ràng có cách cảnh cáo Nhan quý phi, nhưng hắn chỉ ra tay sau khi hoàng đế động vào ngân khố của mẫu hậu hắn.

Thực sự...đáng ghét.

Trước đây phụ hoàng bị châm ngòi gây khó khăn cho anh em họ đủ đường, nhưng Thái tử đều không ra tay, không có chút tình thân.

A Tứ bối rối, chỉ biết Thái tử lại làm chủ tử mình không vui, chỉ cần gây rắc rối cho Thái tử thì chủ tử sẽ vui vẻ.

"Chủ tử, ngày hôm qua ta phát hiện Lý Nhị bên cạnh Thái tử lén lút đưa đồ ăn đến môt tòa biệt viện trống, ta đi theo nhìn thử, Thái Tử vậy mà nuôi ra một mỹ nhân ở ngoài!"

Tiêu Phi: "Không thể nào."

A Tứ: "Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, là một mỹ nhân tuyệt sắc, là nam nhân."

Tuyệt sắc?

Tiêu Phi khẳng định chắc chắn: “Nhất định là một quân cờ chủ chốt của Thái Tử.”

Thái tử lại có âm mưu gì chống lại hắn ta với tam đệ à?

Hay là đoạt lấy quân cờ này.

"Đi xem thử chút."