Kẹt một tiếng, cửa từ bên ngoài bị mở ra, một hộp thức ăn được đưa vào.
"Bữa tối của ngươi."
Bùi Chước: "Cảm ơn."
“Đợi một chút, đại ca!” Bùi Chước gãi tóc, ngượng ngùng hỏi: “Chủ nhân của ngươi có vợ chưa?”
Nếu đối phương đã kết hôn rồi, vậy thì là vấn đề đạo đức, cậu tình nguyện lập tức đi ra ngoài xin ăn, không thể ở lại đây một chút nào nữa.
Người mặc đồ đen: "Chưa có."
Năm ngoái, Hoàng đế vốn định ban hôn cho Thái tử, nhưng mẹ ruột của Thái tử, Hoàng hậu đột ngột qua đời nên việc hôn nhân phải gác lại để giữ đạo hiếu.
Người áo đen kiệm lời như vàng, Bùi Chước vẫn muốn moi chút thông tin nhưng cửa đã bị khóa trái một cách vô tâm.
Cậu mang hộp thức ăn trở vào nhà, thắp nến rồi mở nắp ra.
Một đĩa rau xanh, một đĩa đậu phụ và một bát cơm.
Cũng không tệ, dù sao cũng là thời cổ đại, ăn no được là tốt.
...
Biệt viện Thái Tử.
Tiêu Tuần thường giải quyết việc ngoài triều ở đây vào buổi tối.
Sau khi Lý Như Ý báo cáo về một số dự án thủy lợi đã quyết định đầu năm, thấy vẻ mặt Thái tử bình tĩnh, hắn ta không nhịn được nhắc tới Bùi Chước: “Lý Nhị nói Bùi Chước tìm cách trốn thoát, còn hỏi chuyện hôn nhân của điện hạ.”
Tiêu Tuần không ngước mắt nói: “Có chuyện nói thẳng.”
Lý Như Ý cười nói: "Điện hạ có hứng thú, sao không đón người về? Chúng ta còn rất nhiều phòng trống."
Tiêu Tuần đặt bút xuống, nhìn hắn ta bằng ánh mắt vô cảm: “Ngươi có để ý quần áo Bùi Chước đang mặc không thể tìm thấy ở Đại Tuyên không? Hơn nữa, cổ áo có kiểu dáng đặc biệt, vải cũng không được sản xuất ở Đại Tuyên? "
Lý Như Ý: "Ây... thuộc hạ không biết nhiều về vải."
Tiêu Tuần: "Vậy ngươi có để ý thấy đôi giày của y không vừa chân không?"
Lý Như Ý so sánh: "Chiều dài...không sai biệt lắm".
Tiêu Tuần: “Chiều rộng.”
Sao hắn ta có thể chú ý đến chiều rộng?
Lý Như Ý xấu hổ, hóa ra một cái liếc mắt của Thái Tử không phải vô ích, từ đầu đến cuối đều dò xét Bùi Chước từ trên xuống dưới, không hề bị mỹ nhân mê hoặc.
Hắn ta còn ở đây suy đoán điện hạ thấy sắc nổi nhã hứng, tên gián điệp lộ nhiều sơ hở như vậy, tuyệt đối không được phép đến gần Thái Tử.
Lý Như Ý: "Điện hạ, ý của ngài là người đưa ám khí cho thuộc hạ ngày đó với Bùi Chước ngày hôm nay là hai người khác nhau? Chẳng lẽ Tưởng Ngọc Quý toan tính thay mồi đổi móc câu để lừa ngài dính bẫy?”
Tiêu Tuần không hề suy đoán mà nói tiếp: “Bùi Chước có phần giống Thái phó”.
Lý Như Ý toát mồ hôi lạnh, hóa ra chính hắn ta mới là người bị sắc đẹp mê hoặc!
Nếu không phải giỏi võ nghệ, hắn ta sẽ không đủ thông minh để ở bên cạnh Thái tử thông tuệ.
Hắn ta vội nói: “Hai mươi năm trước, Thái phó cùng gia đình về quê chịu tang ba năm, đường xá xa xôi, trưởng tử nhà họ Bùi mới bốn tuổi đã chết bệnh trên đường đi. Sau này tra xét, phát hiện ra một khả năng khác là họ bị người tị nạn phân tán."
Thái phó chịu tang xong, ông ấy được Bệ hạ triệu về, thăng làm Thái phó của Thái tử, từ đó dốc lòng chỉ dạy Thái tử suốt mười bảy năm, làm việc chăm chỉ, có danh tiếng tốt trong triều đình.
Nhiều thói quen, đức tính siêng năng, khiêm tốn của điện hạ đều do Thái phó dạy bảo.
Lý Như Ý không nghĩ nổi, hắn ta hỏi: "Vậy tiếp theo phải làm như thế nào..."
Tiêu Tuần: "Mặc kệ."
...
Bùi Chước ăn uống no đủ, buổi tối không có trò giải trí nào khác, nến không muốn thắp suốt đêm nên cậu tắt nến sớm đi ngủ.
Cổ đại cũng tốt, nếu cha cậu Bùi Thanh Húc xuyên qua, ông ấy còn muốn sửa bài đến ba giờ sao?
Bùi Chước gọi hệ thống: "Chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé."
4523 phát ra một tiếng bíp nhỏ.
"Nếu cậu khóa tôi, nó sẽ rò điện phải không? Mất bao nhiêu năm để rò sạch?"
"Tôi hiện đang tải dữ liệu ở trạng thái nửa ngủ đông, sẽ mất khoảng hai ba năm, khi quá trình tải hoàn tất, hệ thống hoạt động hết công suất, nếu ký chủ còn chưa sinh con, đại khái khoảng một năm sẽ chết máy."