Sau Khi Ôm Bụng Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Cùng Nhãi Con Đi Xin Cơm

Chương 6

Nó thực sự là một hệ thống vô dụng.

Bùi Chước nhìn nam nhân phong thần tuấn lãng một cách bình tĩnh nhất có thể, rồi đưa mắt nhìn con ngựa đen có bốn móng trắng, nhất thời ngạc nhiên trong giây lát.

Đẹp trai như vậy mà phải nɠɵạı ŧìиɧ sao, hơn nữa đây là cổ đại, hoàn toàn có thể nạp thϊếp một cách trắng trợn, hay là thế giới này có thành kiến

với nam phong, không được phép công khai?

Nam phong: chuyện đàn ông yêu đàn ông.

Suy nghĩ của Bùi Chước thay đổi rất nhanh, mạch suy nghĩ của cậu đều bị hệ thống bóp méo, sao cậu không phải tù nhân bị người kia nhốt chứ?

Nhìn gương mặt điển trai đoan chính của nam nhân, Bùi Chước bình tĩnh lại, người xưa vẫn nói, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhưng ở một góc độ nào đó, tâm sinh tướng, ngoại hình chính nghĩa sáng láng như này, nếu đóng phim thần tượng ít nhất cũng được vai viện trưởng viện kiểm sát.

Còn cậu có lẽ là một tù nhân, sắp bị thẩm vấn.

Bùi Chước nuốt nước miếng trấn an.

Hoặc có thể cậu chẳng là ai cả, tự dưng xuất hiện.

Bùi Chước muốn lấy bất biến ứng vạn biến, khi nhìn thấy hai người bước vào, cậu cảnh giác đứng sau ghế tựa, để lộ phần thân trên.

Giây tiếp theo, lời nói của Lý Như Ý như gáo nước lạnh dội xuống đầu.

Lý Như Ý cau mày: “Ngươi là mỹ nhân Tưởng Ngọc Quý phái đến sao, Bùi Chước?”

"..."

Một cơn gió thổi, cỏ nhung trên mái nhà lăn tròn rơi xuống giữa Bùi Chước và Tiêu Tuần.

Bộ đồ ngủ của Bùi Chước rất mỏng, ôm sát vào người, bị gió núi thổi tung, mơ hồ lộ ra vòng eo thon gọn của cậu.

Một ánh nhìn nhìn vào chiếc cổ áo rộng thùng thình của cậu, dưới ánh nắng, Bùi Chước trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, xương quai xanh như để được một quả cầu tuyết.

“Chờ một chút, ta đi thay quần áo.” Bùi Chước quay người chạy vào nhà, cậu không thể khiến người ta nghĩ mình là người phóng túng, tùy tiện, thấy sắc nảy lòng tham.

Cậu trực tiếp từ trên ghế nhảy qua, không cả mang giày, chân trần chạy vào nhà, nhìn thấy trên giường có một chiếc áo khoác, vội cầm lấy mặc vào mà không nói một lời.

Bên giường có một đôi giày, chiều dài vừa vặn với cậu, nhưng chiều rộng lại rộng hơn, cậu duỗi thẳng mu bàn chân, thò một chiếc vào trong.

Sau khi ra dáng một người đứng đắn, Bùi Chước vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cậu nhìn quanh thì thấy trên bàn có một mạng đen, mắt cậu sáng lên.

Đeo nó vào sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

Bởi vì một câu “không muốn làʍ t̠ìиɦ” của cậu đã đắc tội với người xưa rồi, không bằng che kỹ hơn một chút, chứng tỏ cậu thực sự không thích tiếp xúc với người khác.

Con ngựa đen một mình ăn cỏ ở cửa, nhàn nhã thoải mái.

Trong viện, Tiêu Tuần liếc nhìn Lý Như Ý.

Lý Như Ý nhận ra mình đã phạm sai lầm nên tự vả vào miệng.

Có trời mới biết vừa rồi hắn muốn hỏi là: "Ngươi chính là cao thủ ám khí Tưởng Ngọc Quý phái tới sao?"

Cái miệng chỉ biết nói linh tinh.

Suy cho cùng, chính vì tận đáy lòng hắn ta cảm thấy đây lại là thủ đoạn tặng mỹ nhân một cách vòng vo.

Nói là cao thủ ám khí, nhưng vừa rồi hắn ta nhìn thấy đầu ngón tay Bùi Chước tựa vào ghế mềm mại như đậu hũ non, mấy vị nương nương được sủng ái trong cung cũng chỉ được vậy!

Bàn tay này làm sao có thể chế tạo ra ám khí được, e rằng ngay cả cái dùi cũng không làm được.

Tổng binh ở Quý Châu thật quá đáng, muốn nhét người vào Đông cung không nói, lại còn nhét người không muốn!

Thái tử hiếm lắm mới coi trọng một người...Lý Như Ý mới để ý, khi Thái tử điện hạ bước vào đã nhìn vào cổ áo người đó, thậm chí cả đôi chân trần nữa.

Hầy, mỹ nhân kế phát huy tác dụng.

Lý Như Ý ngước mắt lên, thấy Bùi Chước mặc đồ đen bước ra, giống bộ dáng gặp hắn ta lần đầu tiên.

Tiêu Tuần nói: “Hoa lê châm do chính ngươi tự làm sao?”

Dưới mạng che mặt, mắt Bùi Chước trong veo, hoa lê châm là gì? Thế giới võ hiệp sao?