Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 36: Mấy người có muốn nghe sự thật không?

Từ sớm Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đã có mặt tại sở cảnh sát để thay ca cho Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh. Việc thu thập và viết báo để giúp vụ án tạo thành tính liên kết đã mất rất nhiều công sức. Họ có rất nhiều bằng chứng nhưng đều rất rời rạc.

Hiện tại, hầu như việc phán đoán hung thủ là Phí Quốc Cơ đều chỉ dựa vào sự tương đồng của các thông tin trong quá trình so sánh hồ sơ mà họ thu thập. Mặt khác, khi tiến hành lục soát nhà của Phí Quốc Cơ, cảnh sát còn tìm thấy những dụng cụ sửa chữa cơ bản. Tất cả chúng đều trùng khớp với các vật dụng mà pháp y báo cáo.

Cảnh sát còn tìm thấy được ống tiêm trong nhà của Phí Quốc Cơ nhưng các ống tiêm này lại được trưng dụng trong việc bơm nhớt vào các khe hở. Phí Quốc Cơ là người sửa chữa, chuyện ông thích tái chế các dụng cụ để phục vụ công việc thuận tiện không có việc gì xa lạ. Nhưng, với quá khứ đã từng làm tại nhà máy sản xuất dụng cụ y tế, không tránh khỏi việc khiến cảnh sát nghi ngờ ông là người hiểu rõ cách dùng kim tiêm.

Dù có không ít các bằng chứng mạnh mẽ củng cố nghi ngờ của cảnh sát, từ ống nhựa, khăn lau, dây thừng, ống tiêm, nhưng cảnh sát không tìm thấy dấu hiệu của các chất chế tạo nên thuốc kí©ɧ ɖụ© hay lọ thuốc nào còn dư.

Nói Phí Quốc Cơ là hung thủ thật ra vẫn còn quá sớm. Tạ Kỳ Ngôn không dám vội vàng khẳng định, vẫn cần phải hỏi chuyện hắn ta.

"Pháp y Hàn, chị đến thì hay quá, em có cái này muốn cho chị xem."

Nhìn thấy Hàn Hân Đình tại sở, Thiểu Phong mừng rỡ chạy đến mang theo bản báo cáo pháp y của mình cho Hàn Hân Đình. Anh chàng hào hứng chờ đợi một lời khen.

"Vào phòng khám nghiệm đi! Chúng ta làm lại một lượt tổng quan." Hàn Hân Đình tinh ý nhận ra ánh mắt mong chờ sự tán thưởng của Thiểu Phong, nhưng cô lại cố gắng phớt lờ. Làm pháp y, việc đầu tiên chính là không được kiêu ngạo.

"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi sẽ gửi cậu một bản khám nghiệm chi tiết, tuyệt đối không sót."

"Giao cho cậu." Tạ Kỳ Ngôn gật đầu, nghe ra được lời khẳng định trong câu nói của Hàn Hân Đình.

Sau khi được phép của bác sĩ, Trương Kiến Quốc nhận lệnh áp giải Phí Quốc Cơ về lại sở cảnh sát, tiến hành lấy khẩu cung. Giám định bác sĩ cho biết, không chỉ ở chân, Phí Quốc Cơ cũng bị tấn công ở phần bả vai, một vết ở chân, hai má sưng tấy, một bên chân bị lệch khớp và có vết nứt ở xương ống chân.

Tạ Kỳ Ngôn biết được điều này cũng chỉ biết thở dài, Hàn Hân Đình muốn hành hạ người ta đến chết đây mà.

"Ông ổn chứ!" Tạ Kỳ Ngôn ngồi đối diện với Phí Quốc Cơ, không vội vàng tiếp cận.

"Tôi không sao. Vẫn có thể ngồi đây được." Phí Quốc Cơ trầm giọng, trông ông không có vẻ nao núng hay hoảng sợ. Tạ Kỳ Ngôn thực sự không hiểu vẻ bình tĩnh này là sao.

"Ông biết tại sao lại ở đây chứ?" Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu giăng lưới bắt mồi.

"Không phải cảnh sát nghi ngờ tôi là người đã gϊếŧ những đứa nhỏ kia à?"

Thái độ dửng dưng của Phí Quốc Cơ khiến cho Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy căng thẳng, cô vẫn không đoán được suy nghĩ của người đàn ông với ánh mắt trầm buồn, trong đáy mắt chỉ còn một khoảng hoang rỗng.

"Có vẻ ông không biết hối cãi nhỉ?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ lớn giọng, tay đập lên bàn để gây sức ép.

"Mấy người có bằng chứng thì cứ tống tôi vào tù, đằng nào tôi thanh minh hay không, mấy người cũng đã nghi ngờ tôi có tội rồi mà."

Trong lịch sử của mình, Phí Quốc Cơ từng rơi vào đối tượng tình nghi vào vụ án xâm hại trẻ vị thành niên khi ông đang làm công nhân cho một công ty sản xuất các dụng cụ y tế ở một thành phố nằm cách Lam Châu hơn 6 tiếng đi đường.

"Phí Quốc Cơ, từ 7 giờ tối ngày 10 đến sáng ngày 11, ông đã đi đâu? Vì sao lại lái xe đến gần ga tàu sau đó lại rời đi?"

"Hôm đó tôi nhận được một cuốc xe chở người từ ga tàu về nhà, nhưng tôi không đợi được người đó, tôi đã rời đi."

"Người đó là ai? Tên gì?"

"Bạn của tôi ở Thành Đô đến thăm."

"Đó chỉ là một người bạn bình thường, tôi đến đó để đón bạn, tôi không có gϊếŧ người." Có vẻ Phí Quốc Cơ không muốn đề cập đến danh tính người bạn này.

"Phí Quốc Cơ! Đây là án mạng, nếu ông không nói cho chúng tôi biết sự thật, tình nghi này ông không gánh nổi đâu."

"Tôi có xuất hiện ở đó cũng không đồng nghĩa tôi là hung thủ." Phí Quốc Cơ lớn giọng.

"Vậy thì có gì chứng minh chứ? Ngay cả camera hành trình, ông cũng không có, nói chúng tôi tin thì tin như thế nào?"

"Ngày 24, tức một ngày trước khi Diễm Âm bị sát hại, tại sao ông lại chạy đến cửa hàng tiện lợi ở chân cầu mà mua băng keo điện. Từ chỗ nhà ông đến đó, cách một quãng rất xa, ông không rảnh đến mức độ chạy từ nhà đến đó chỉ mua băng keo điện thôi chứ?"

"Tôi đến đó để sửa chữa nhà cho một bà cụ ở gần khu đó, trùng hợp hết cuộn băng keo điện trong khi một số đường điện trong nhà bà cụ bị rò rỉ."

"Cũng có thể cho rằng anh đến đó để thám thính tình hình." Tạ Kỳ Ngôn hỏi xoáy.

Phí Quốc Cơ đột ngột im lặng rồi bật cười lớn.

"Đây đâu phải lần đầu cảnh sát cư xử vậy, cũng không phải lần đầu mấy người đổ oan cho tôi."

Lời nói của Phí Quốc Cơ chứa đầy sự ủy khuất. Cách đây 5 năm, trong câu chuyện của cô bé đó, ông không hề có lỗi, bản thân ông chỉ là tình cờ giúp đỡ khi nhìn thấy một cô bé nằm lăn trên đất với quần áo lộn xộn, do nóng vội chạy đến và vô tình để lại dấu vân tay cùng trên người của cô bé. Lúc cô bé tỉnh lại đã chỉ tội ông là kẻ xâm hại.

Dù trên người cô bé không tìm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phí Quốc Cơ, nhưng cô bé chỉ thấy được mỗi mình ông, tầm thước của ông lại vô cùng trùng hợp với người hãm hại cô bé, sự mơ hồ của cô bé trở thành lời chỉ trích nhắm thẳng vào ông. Ông lập tức bị cảnh sát tra tấn để buộc nhận tội. Trên tòa, do không có bằng chứng nào cho thấy Phí Quốc Cơ là kẻ gây ác nên ông được phóng thích tại tòa. Nhưng tiếng xấu thì ngàn năm vẫn không gột rữa được. Phí Quốc Cơ đã chịu đựng sự xa lánh, xua đuổi và điều tiếng đến nỗi buộc phải từ bỏ nơi mình sinh sống, lang bạt khắp nơi.

Trông thấy sự phẫn nộ đang bùng lên trong ánh mắt của Phí Quốc Cơ, có lẽ cách tiếp cận này không ổn, Tạ Kỳ Ngôn thay đổi chiến thuật.

Cô mở tập hồ sơ, bày những bức ảnh chụp các vật dụng mà hung thủ để lại hiện trường đẩy đến trước mặt Phí Quốc Cơ.

Dây thừng buộc cố định loại nhỏ dùng trong xây dựng đã được gỡ nút thắt. Ống tiêm được phát hiện tại hiện trường và ống tiêm cùng loại được tìm thấy tại nhà của Phí Quốc Cơ. Vải che mắt loại thô được dùng trên người của Mẫn Nghi.

"Phí Quốc Cơ, các bằng chứng chúng tôi tìm được và các dấu vết trên người nạn nhân cho chúng tôi biết, hung thủ là một người thường xuyên tiếp xúc với các dụng cụ sửa chữa, thường xuyên ra vào các khu vực y tế, dân địa phương thông thạo địa hình và rất thân với các nạn nhân."

"Và ông là người đang hội tụ tất cả yếu tố đó. Chúng tôi tìm thấy băng keo điện đang dùng dùng dở, ống tiêm loại được tìm thấy tương ứng với ống tiêm bỏ lại tại hiện trường, khăn vải có màu và chất liệu trùng khớp với loại khăn vải trong nhà ông."

"Ngày xảy ra các vụ án, trùng hợp đến mức, các nạn nhân này đều gặp gỡ ông, trùng hợp đến mức cả hai lần đều thấy xe ông ở ở gần ga tàu, trùng hợp đến mức ông không có bằng chứng ngoại phạm."

"Phí Quốc Cơ! Ngày Lưu Tỉnh xảy ra chuyện, ông không phải đến để đón bạn. Ông biết được em ấy sẽ bắt chuyến tàu cuối, ông đã đến đó để chờ em ấy. Vận dụng sự quen biết, ông đã dụ em ấy lên xe mình, ngỏ ý cho em ấy đi quá giang về nhà. Em ấy không hề đề phòng mà nghe theo lời ông."

"Vì thông thạo đường xá, hoạt động trong phòng công ích, ông hoàn toàn nắm được các tuyến đường nào sẽ có CCTV, tuyến đường nào không. Chúng tôi không tìm được xe ông trên đường từ nhà ga về nhà của mình. Ông cố tình đi một con đường khác để chở Lưu Tỉnh đến một khu hoang vắng, ra tay với con bé."

"Điều này cũng xảy ra tương tự với Mẫn Nghi và Diễm Âm. Ông chính là chọn những đứa trẻ của gia đình đơn chiếc, thiếu thốn tình cảm lẫn vật chất, ông biết chúng có những suy nghĩ cố chôn sâu trong lòng không thể bày tỏ với người nhà, càng biết các em ấy chông chênh trong những suy nghĩ của tuổi trưởng thành ra sao, mới tiếp cận chúng và tấn công."

"Những đứa trẻ không có nhiều sự chăm sóc từ gia đình, lịch trình thường không có quy củ, có khi ở trường rất trễ, có khi lại hẹn hò bạn bè, có khi lại làm thêm. Ông biết rằng nếu mấy đứa trẻ này về nhà trễ cũng không có ai làm nghi ngờ."

"Ông đã tiêm thuốc kí©ɧ ɖụ© cho những cô bé này trên xe và ra tay với tụi nhỏ ở những nơi vắng vẻ. Ông là một người luôn tự ti, ông sợ chúng sẽ giãy giụa, khước từ ông, chửi bới ông, hét lên bên tai ông. Nên ông mới quyết định trói chân và tay của những đứa trẻ này để tước đoạt đi toàn bộ sự phản kháng của bọn trẻ, hành hạ chúng rồi xâm hại chúng. Sau đó dùng ống rửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ và gϊếŧ chết chúng."

"Phí Quốc Cơ! Tụi nó chỉ là những đứa trẻ, tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy hả?" Tạ Kỳ Ngôn hét lên, đứng phắc dậy, đập tay mạnh xuống bàn.

"Ông cũng từng có gia đình, từng làm cha, những đứa trẻ này cũng tiếp xúc với ông bằng sự chân thành của chúng, không mảy may nghi ngờ, không có ý phòng vệ.

"Mấy người muốn nghe sự thật đúng không?" Phí Quốc Cơ nhìn thẳng vào mắt của Tạ Kỳ Ngôn.

"Sự thật là, tôi không có gϊếŧ những đứa trẻ đó."

Tạ Kỳ Ngôn có thể đoán được câu nói này nên không hề bất ngờ, nhưng cô không thể chơi trò đuổi bắt này mãi với Phí Quốc Cơ. Tạ Kỳ Ngôn cắn nhẹ hàm, rảo bước đến gần Phí Quốc Cơ, hạ người xuống, nói thầm qua tai Phí Quốc Cơ.

"Hạ Chi Dao. Ông biết người này chứ?"

Tất nhiên ông biết cái tên này, còn nhớ rất rõ, người ông đã gặp khi còn ở Anh Châu. Vì vậy, khi nghe Hàn Hân Đình nói mình là Hạ Chi Dao, Phí Quốc Cơ mới tò mò và cho phép cô tiếp cận mình như thế.

"Không!"

"Đội phó Trương, tạm thời giam giữ ông, không được bảo lãnh." Tuân lệnh của Tạ Kỳ Ngôn, Trương Kiến Quốc bảo cảnh viên dẫn Phí Quốc Cơ về lại trại giam.

Tạ Kỳ Ngôn là một cảnh sát có trực giác nhạy bén. Trong phòng hỏi cung, dù liên tục công kích Phí Quốc Cơ cũng không ngừng áp sát ép hắn nhận tội bằng những bằng chứng hiện có, nhưng trong lúc Phí Quốc Cơ phản bác và gào lên dữ dội khẳng định mình không phải hung thủ, ánh mắt nó không hề nói dối.

"Đội phó Trương, có tìm được bằng chứng nào trên xe của Phí Quốc Cơ không?"

"Không có gì khả nghi! Nhưng chúng tôi đã đem một số liên quan đến vân tay, tóc và một số vết ố trên xe đến phòng khám nghiệm, sẽ có kết quả sớm."

Điều khó khăn nhất là hung thủ không hề để lại ADN trên người nạn nhân, một chút cũng không. Hung thủ hành sự quá kín đáo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại trên thành tử ©υиɠ cũng không có, nạn nhân đều bị cắt hết móng tay để không có cơ hội lưu lại biểu bì trên da của hắn, môi của bạn nhân không tìm thấy chất dịch của người khác, có vẻ không hề hôn môi, âm đ*o cũng không tìm thấy một kiểu ADN nào khác. Quá sạch sẽ.

Tạ Kỳ Ngôn cau mày, vội vàng lấy xem bức ảnh chụp trong nhà của Phí Quốc Cơ. Ông ấy không phải kiểu người gọn gàng và thích sắp xếp. Những vật dụng được để lại rất lộn xộn trong khi hung thủ là người làm việc rất có quy tắc, hắn không hề bỏ sót các chi tiết nào trong quá trình ngược đãi nạn nhân.

Hơn nữa, một số đồ đạc được Phí Quốc Cơ buộc dây cố định để nịt chặt, nút thắt không giống như nút thắt mà hung thủ sử dụng. Nếu ở môi trường quen thuộc như ở nhà, con người có xu hướng sử dụng những thứ quen thuộc và thành thạo. Nhưng trong nhà Phí Quốc Cơ, không có kiểu nút thắt mà cảnh sát cần.

"Sếp Tạ! Chúng tôi phát hiện trong báo cáo mới, viện dưỡng lão không hề mất nước muối sát trùng, ngược lại bệnh viện thì có."

"Sếp Tạ! Có muốn nghe kết luận của tôi không?" Tiếng giày cao gót nện xuống sàn, âm thanh rất có lực, xem ra vô cùng tự tin.

Hàn Hân Đình cầm một tập hồ sơ trên tay, khí thế hào hùng bước ra từ phòng khám nghiệm, theo sau là Thiểu Phong với ánh mắt ngời sáng.

"Cậu có gì!"

"Trong quá trình xét nghiệm, chúng tôi tìm thấy trong tử ©υиɠ của nạn nhân ngoài chất muối tẩy trung để làm loãng và phá hủy tϊиɧ ɖϊ©h͙, chúng tôi tìm thấy mảnh sót lại của ống nhựa PPR dùng trong sửa chữa sinh hoạt nghĩa, cũng có thể tìm thấy ở một số bệnh viên công vì họ cũng hay dùng loại ống này để dẫn đường nước thải ra ngoài, chất liệu bền, chịu nhiệt cao."

"Ngoài ra, chúng tôi phát hiện điểm giao gần phần cổ và vai của nạn nhân có lỗ kiêm tiêm, khẳng định là nơi bơm chất kí©ɧ ɖụ© trực tiếp vào. Lỗ kim cho thấy là dạng một phát ăn ngay, chứng tỏ hung thủ là người có phải có nền tảng y khoa, thông thạo xài kim tiêm vì biết rõ đâu là vị trí sẽ giúp thuốc phát huy tác dụng nhanh chóng, hơn nữa lực đâm kim rất dứt khoát."

"Ý cậu nói, hung thủ làm trong ngành y?"

"Hoặc đã từng làm công việc chuyên ngành nhưng chắc chắn phải có nền tảng y khoa."

"Cậu thấy Phí Quốc Cơ có phải không?"

"Ông ta từng làm trong ngành sản xuất dụng cụ y tế, nhưng ông ta không am hiểu về bộ phận cơ thể, chỉ am hiểu về cấu tạo, cơ chế của kim tiêm và sử dụng kim tiêm như cách phục vụ sửa chữa. Trường hợp có thể dẫn đến 3 lần với 3 nạn nhân đều cùng 1 vị trí thì ông ta không thể làm được."

Phát hiện này là khi đối diện với Phí Quốc Cơ, Hàn Hân Đình mới phát hiện ra. Phí Quốc Cơ hoàn toàn không có kiến thức gì liên quan đến y tế, dù phục vụ trong ngành sản xuất dụng cụ y tế nhiều năm. Hơn nữa lúc tấn công ông ta điên cuồng, ép ông ta nói ra cái tên Hạ Chi Dao, Hàn Hân Đình phát hiện bàn tay Phí Quốc Cơ rất dễ bị run, lực đâm không thể nào chính xác được như vậy.

Ban đầu lúc khám nghiệm, chính là cô đã bỏ qua sự chuẩn xác của lỗ kim này. Vì sự nhận định của mình mà che mờ phán đoán khách quan.

"Mặt khác, khi tiến hành khám nghiệm các vật được gửi tới sở cảnh sát chúng tôi phát hiện, sợi vải sót lại trên chiếc dây thừng thắt nút, trùng khớp với sợi vải trên người của Lưu Tỉnh."

"Trên thành của chai thuốc chứa thành phần thuốc kí©ɧ ɖụ©, vương lại một hợp chất là tinh dầu."

"Tinh dầu?"

"Phải là tinh dầu nhưng với kỹ thuật máy móc ở đây thì tôi không thể phân tách được thành phần của tinh dầu, chỉ có thể gửi lên tuyến trên, quá trình sẽ phải mất 3 - 5 ngày."

"Còn sợi vải thì sao?"

"Có chứa Spandex và Elastane, dạng sợi tổng hợp hay có trong các trang phục, thường dùng cho áo phông, áo sơ mi. Gần đây, một số nơi ứng dụng vải này làm khăn choàng."

Lắng nghe tỉ mỉ từng lời của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn đã có thể dần dần hoàn thiện bức tranh của vụ án. Cô nhớ lại tất cả những chi tiết và đối chiếu. Tạ Kỳ Ngôn đột ngột đứng dậy.

"Hàn Hân Đình, mau đi vào phòng cùng tôi!"

Trương Kiến Quốc và Thiểu Phong không thể hiểu kịp tình huống gì nhưng chỉ thấy Hàn Hân Đình không nhiều ý kiến đã đi theo Tạ Kỳ Ngôn vào phòng nghỉ.

Khi nghe tiếng đóng cửa, Tạ Kỳ Ngôn nới lỏng toàn bộ cúc áo, thả chiếc áo sơ mi trên người mình xuống trước mặt Hàn Hân Đình khiến vành tai và hai má của Hàn Hân Đình bị công kích bất ngờ mà ửng đó.

"Tạ Kỳ Ngôn, cậu đang làm gì đó!" Giọng Hàn Hân Đình có chút hoảng hốt nhưng ánh nhìn của Tạ Kỳ Ngôn lại rất cương nghị.

"Xem chỗ băng vết thương giúp tôi đi." Tạ Kỳ Ngôn nói.

"Cậu khó chịu sao?" Hàn Hân Đình lo lắng vết thương đang tiến triển không ổn, vội vàng chạy đến.

"Cậu không thấy nút thắt cố định trên băng rất quen à?"