Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 26: Sếp Tạ! Có thi thể mới

Đánh một giấc sảng khoái nên Tạ Kỳ Ngôn dậy từ rất sớm, không chỉ giãn gân giãn cốt với mấy bài tập thể dục quen thuộc còn đích thân nổi bếp, nấu bữa sáng cho cả nhà.

"Tạ Kỳ Ngôn thật đảm đang quá đó, cậu bắt tớ phải gả cậu đi thật sao?" Phương Tư Nhã buông lời trêu ghẹo khi thấy đồ ăn của Tạ Ngôn tất bật dọn đồ ăn ra bàn.

"Mau ngồi xuống ăn rồi đi đến sở nào, hôm nay nhiều việc lắm." Tạ Kỳ Ngôn đặt nốt tô cháo trắng nóng nghi ngút khói, vội lấy thêm đĩa sandwich được chuẩn bị riêng cho từng người. Ba sandwich trứng và một sandwich dâu.

"Chết rồi! Cậu ra phòng khách được, vào nhà bếp được. Thế này thì tớ sẽ cầu hôn." Phương Tư Nhã chưa từng ngại miệng khi câu dẫn Tạ Kỳ Ngôn.

Hàn Hân Đình dù đã nghe quen những lời không đứng đắn của Phương Tư Nhã, nhưng hôm nay đặc biệt có một chút chướng mắt. Thành ra, cô không biết mình lại hành động vô thức, nhanh chóng ngồi vào bàn, giành lấy chiếc ghế bên cạnh Tạ Kỳ Ngôn.

Sau đó, chậm rãi quan sát những món ăn được chuẩn bị rất chu đáo trước mặt mình. Đã bao lâu rồi, cô chưa được ăn một bữa có người vì mình mà tỉ mỉ chuẩn bị?

Ánh mắt trói theo cơn gió trong lành của buổi sáng lần nữa len vào, hắt xuống nền đất trong phòng khách nơi có bàn ăn bốn người. Ánh sáng cũng nhẹ siết trái tim khiến Hàn Hân Đình cong nhẹ khóe môi.

"Tôi có làm sandwich ngọt cho cậu, ăn một ít nha." Tạ Kỳ Ngôn đặc biệt chừa chiếc sandwich nhân ngọt với rất nhiều loại dâu mà Hàn Hân Đình yêu thích, cẩn thận để vào dĩa của Hàn Hân Đình.

"Cái sự cưng chiều này là sao chứ?" Phương Tư Nhã được nước lấn tới.

"Cậu mau ăn đi!" Bỏ ngoài tai lời trêu chọc của người bạn đối diện, Tạ Kỳ Ngôn quay sang nhìn Hàn Hần Đình, ánh mắt toát lên sự chiều chuộng.

"Cưng chiều sao?" Suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu của Hàn Hân Đình khiến cô muốn thử xem thực sự Tạ Kỳ Ngôn có đang cưng chiều mình hay không?

"Sếp Tạ à, hay là cậu cũng nếm thử đi." Hàn Hân Đình kéo sát người gần lại người bên cạnh, giọng nhẹ nhàng như gió, đùa giỡn với đôi tai ửng hồng của Tạ Kỳ Ngôn.

Thế nhưng, Tạ Kỳ Ngôn ở trước sự trêu ghẹo này của Hàn Hân Đình lại không hề nao núng. Thay vào đó, cô nở nhẹ một nụ cười, nhận lấy quả dâu từ tay Hàn Hân Đình bằng miệng mình. Cảnh tượng này trong mắt Phương Tư Nhã quá đặc sắc rồi. Riêng Tiểu Cảnh, ở cảnh cục cũng nhiều lần thấy qua nhưng cảm giác ngượng ngùng sau đó của cả hai người này là sao chứ?

Bình thường chẳng phải trưởng khoa Hàn sẽ luôn thể hiện nét mặt đắt chí và nụ cười ma mãnh khi có thể trêu ghẹo được sếp Tạ hay sao? Thậm chí, cô ấy còn trổ được tài khơi dậy sự xấu hổ và bẽn lẽn trong hình ảnh một Tạ Kỳ Ngôn cứng ngắt và nghiêm tục. Nhưng bây giờ, sao thành ra cô ấy lại là người ngượng ngùng trước?

"Mau ăn đi! Chúng ta phải đi làm nữa." Tạ Kỳ Ngôn mặt không chuyển sắc, rất bình thản cắn miếng sandwich trứng có chút ngọt ngào.

Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệt! Tối nào cũng ôm nhau ngủ nên thành ra không biết ngượng à? Hàn Hân Đình trong lòng hậm hực mà không dám nói ra.

May cho cậu là sandwich vừa ngon vừa ngọt đấy!

Sau bữa ăn, cả bốn người đến sở cảnh sát Lam Châu cũng là lúc họ nhận được thông tin thi thể của Lưu Tỉnh đang trên đường chuyển đến phòng pháp y, hơn nữa bà Ôn cũng sẽ theo đến. Hàn Hân Đình không nóng không vội, đi vào phòng khám nghiệm chuẩn bị sẵn sàng còn không quên lôi theo tên pháp y tập sự.

Tạ Kỳ Ngôn cũng theo vào, giao nhiệm vụ trấn an người nhà cho Trương Kiến Quốc, Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh tiếp tục mở rộng phạm vi điều tra những người dân trong khu phố mà Lưu Tỉnh sinh sống.

Tại phòng khám nghiệm, Hàn Hân Đình cùng Tạ Kỳ Ngôn và Thiểu Phong đứng trước thi thể của Lưu Tỉnh, dấu vết thối rữa đã xuất hiện khá nhiều, các vết ban trên gương mặt của cô ấy cũng nổi lên rõ ràng, một số bộ phận đã có xuất hiện dồi nên họ cần phải nhanh chóng làm sạch trước khi mất đi những chứng cứ quan trọng.

Hàn Hân Đình hít một hơi rồi cúi người bái tạ Lưu Tỉnh sau đó nhanh tay nhanh chân cùng Thiểu Phong xử lý các phần vết thương đang bị dồi ăn mòn, tiếp đến tiến hành quan sát đánh giá lại tình trạng của Lưu Tỉnh từ đầu.

Lưu Tỉnh, 15 tuổi, hiện trạng thi thể đã xuất hiện phân hủy, không có vết đâm do vật nhọn nhưng cơ thể có nhiều vết máu tụ với màu sắc đậm, đặc biệt là ở phần cổ tay, hai cổ chân, xung quanh đều có những vết trầy xước cho thấy nạn nhân có dấu hiệu vùng vẫy khi bị trói. Ở phần khu vực mắt có các vết hằn, có thể nạn nhân đã bị khăn vải bịt mắt.

Nói đến đây, Hàn Hân Đình tỉ mỉ lấy sợi mi của nạn nhân cho vào bao vật chứng, dặn dò Thiểu Phong làm xét nghiệm DNA với sợi mi tìm được trên mảnh vải tìm thấy ở hiện trường. Phần cổ có dấu kim tiêm bên phải, được tiêm theo góc 45 độ, rất có lực. Nạn nhân cơ bản có vùng vẫy nhưng hung thủ lại kiểm soát rất tốt, vết kim không bị lệch hay bị đâm nhiều lần, hung thủ là người thuận tai trái cũng có sức nhiều hơn nạn nhân. Ước tính là một người trưởng thành.

"Ý cậu là không phải thiếu niên sao?"

"Đúng! Ít nhất là người phải trên 18 tuổi."

"Lưu Tỉnh không phải kiểu người quá thấp bé, dù cơ thể bị phân hủy phần nào nhưng nhìn vào các thớ cơ trên cánh tay, hơn nữa, em ấy còn trải qua công việc làm thêm là chăm sóc người ở viện dưỡng lão, công việc cực nhọc nên em ấy không phải kiểu người có thể tạng yếu đuối."

"Mọi người nhìn xem, hung thủ gần như tước đoạt tất cả các giác quan của em ấy, em ấy cũng có thể vùng vẫy được nhưng lỗ kim này cho thấy hung thủ hoàn toàn có thể áp chế được em ấy, không thể là người bằng tuổi."

Hàn Hân Đình chậm rãi giải thích, Thiểu Phong bên cạnh nghe thấy tai cũng muốn nở hoa. Đây chính là những kiến thức quan sát mà anh không có nhiều cơ hội để tiếp cận. Từ lúc đến đây, phòng pháp y đã không có người, vốn sẽ có trưởng khoa hướng dẫn như do tình hình ở sở cảnh sát Lam Châu nên phòng khám nghiệm này chỉ có một mình anh gồng gánh.

"Thiểu Phong! Nâng hông em ấy nên một chút, chúng ta cần kiểm tra thân dưới." Hàn Hân Đình khiến Thiểu Phong hóa thẹn.

"Nhưng, em ấy là con gái, còn chưa thành niên." Thiểu Phong phát biểu, lời nói của anh khiến Tạ Kỳ Ngôn ngạc nhiên đến thở dài.

"Con gái thì sao? Cậu sao lại mang cái tư tưởng này vào phòng khám nghiệm của tôi chứ?" Hàn Hân Đình đột ngột dừng tay, cau mày, chuẩn bị gϊếŧ người.

Khí khái này thật sự quá át người rồi, Thiểu Phong cảm giác như lời nói của mình đang bị bẻ gãy từng chút, từng chút trong tay của Hàn Hân Đình.

"Người nằm đây là người chết, không có phân biệt là nam hay nữ. Dù họ là ai, cậu cũng phải đối đãi thành thật, lương tâm không thẹn, chuyên chú chuyên môn."

"Cậu đừng quên, chính cái quan điểm vớ vẩn đó của cậu, mới ra một cái bản giám định đáng vứt vào sọt rác đó."

"Cậu làm sao ra trường hả? Bằng cấp là đi thuê về hay sao vậy?"

Hàn Hân Đình giọng điệu lạnh tanh.

"Tôi không quan tâm trước đây cậu học từ ai, nhưng lúc này cậu là trợ tá cho tôi. Trong phòng khám nghiệm của tôi, ai cũng như ai."

"Nếu cậu vẫn còn thấy ái ngại điều đó, ra ngoài đi!"

Thiểu Phong bị chửi đến ngẩn người, hóa ra trước giờ anh vẫn là một tên pháp y khốn khổ, mang danh công nghĩa mà làm cho bản thân mơ mơ màng màng. Thiểu Phong nhìn vào đôi mắt của Hàn Hân Đình. Đúng, trong đôi mắt đó chỉ có sự kiên định.

Thiểu Phong hít một hơi, nhanh tay đi về phía cuối bàn mổ, tách hai chân của Lưu Tỉnh và nâng hông của thi thể để lộ ra phần âm đ*o. Hàn Hân Đình chậm rãi quan sát.

Phần đùi non phía trong có nhiều vết bầm cho thấy khả năng xâm hại rất cao. Có một vết bầm giống như dấu một ngón tay, hung thủ đã giữ một bên đùi của Lưu Tỉnh. Vì sao đã trói chân lại còn giữ phần đùi của nạn nhân? Vì sao hắn lại đối xử hung bạo như vậy? Hàn Hân Đình vừa nghĩ đến lại cau mày lại.

Nhưng sự thật không chỉ đơn giản như thế. Xung quanh âm đ*o xuất hiện nhiều vết va chạm mạnh tuy nhiên lại không tìm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chưa dừng lại ở đó, âm đ*o bị suất huyết nghiêm trọng chứng tỏ đã bị bạo hành. Hàn Hân Đình vô thức siết chặt nắm tay của mình, nhiệt độ trong cơ thể cô bắt đầu nóng dần lên, đầu óc choáng váng. Dao Dao của cô cũng từng có hiện tượng như thế.

Hàn Hân Đình nỗ lực để bản thân không mắc kẹt trong những suy nghĩ về Dao Dao. Cô không muốn liên tưởng, càng không dám liên tưởng. Cô từng chuẩn bị cho điều này từ rất nhiều năm cho điều này, là hy vọng có thể tìm được một vụ án tương tự với trường hợp của Dao Dao.

Hàn Hân Đình nỗ lực theo đuổi pháp y, nỗ lực rèn luyện trong một ngành học chưa từng là sở trường của bản thân để có thể trở thành người giỏi nhất. Hàn Hân Đình bạt mạng làm việc đến không hề nghỉ ngơi, tình nguyện thuyên chuyển đến rất nhiều nơi để làm việc.

Nhờ đó, cô không chỉ muốn tích lũy cho bản thân thật nhiều kinh nghiệm khám nghiệm để dưới bàn tay của mình không một ai chịu oan ức mà còn muốn dùng chính cách của mình truy vết được hung thủ. Cô tin rằng hung thủ sẽ không dừng tay nếu hắn còn sống. Hàn Hân Đình đã luôn miệt mài đem theo hy vọng tìm được chân dung hung thủ trên thi thể của những nạn nhân bị xâm hại.

Bởi hoàn toàn không có đầu mối, cô chỉ có thể dùng cách này. Giống như việc, hai năm trước, ở đặc khu Tô Hàn phát hiện thi thể bị xâm hại với cách thức tương tự, hung thủ không tìm được để vụ án trở thành án treo. Cô mới quyết định chịu thiệt thòi, xin chuyển công tác đến đặc khu Tô Hàn. Không ngờ hôm nay Lam Châu cũng có.

Hàn Hân Đình suy nghĩ liệu bản thân có thể ở đây thực hiện lời hứa của mình năm 18 tuổi khi đứng trước mộ phần của Hạ Chi Dao.

"Khi tớ đưa hắn xuống mồ, tớ sẽ đi đến tìm cậu."

Nhìn thấy đôi tay có chút run rẩy của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn chợt thấy lo lắng, rất muốn hỏi thăm nhưng lại sợ làm phiền cô ấy. Điều quan trọng vẫn phải tập trung vào Lưu Tỉnh.

Hàn Hân Đình ho nhẹ một tiếng để ép bản thân quay về, nhanh chóng nén chặt lại cảm xúc đang ngấm ngầm quấy phá tâm trí bản thân, bảo Thiểu Phong chuẩn bị cho mình dụng cụ.

"Thiểu Phong. Chuẩn bị tách ngực."

Ngay khi tổ pháp y chuẩn bị dùng kiềm để mở phần nội tạng của Lưu Tỉnh. Tiếng gọi của Phương Tư Nhã ào đến bên ngoài cửa, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

"Sếp Tạ! Phát hiện một thi thể ở cánh đồng, tình trạng tương tự."

Tạ Kỳ Ngôn như cắn chặt hàm, trong lòng những dự cảm chẳng lành đều cuồn cuộn nổi lên.