Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 20: Sếp Tạ, cậu muốn gần gũi tôi à?

Gần đây, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đều dành thời gian nghiên cứu các án treo. Bận rộn với công vụ xong, lại quay cuồng với những cuộc đi săn, Hàn Hân Đình chưa có nhiều thời gian chăm sóc các chiếc xe chất đầy trong ga-ra nhà mình.

Như thường lệ, Hàn Hân Đình chậm rãi nhắm mắt, đưa tay đến đám chìa khóa đang đặt lộn xộn trước mặt.

Có rồi! Một chiếc xe màu đen mui trần.

Hàn Hân Đình nhìn ngắm lại phong cách thời trang hôm nay, tỏ ý hài lòng, nhất là chiếc quần âu cạp cao với phần cạp được thiết kế xéo cầu kỳ, chiếc giày cao gót tôn lên dáng vẻ cao ráo.

"Sao mình lại có gu thẩm mỹ hoàn hảo như vậy chứ!" Hàn Hân Đình tự hào.

Đường đi đến cảnh cục hôm nay cũng không khác mọi hôm, chỉ là tình cờ gặp Tạ Kỳ Ngôn đang đạp xe đạp, chậm chạp dừng ở vạch đèn đỏ phía trước.

Hàn Hân Đình nhấn nhẹ ga, chạy kè kè rồi bấm mở mui trần, tay nhanh chóng chỉnh lại chiếc kính bản to, gương mặt trưng ra nụ cười khoái trá khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn.

"Sếp Tạ! Chạy chậm thế thì bao giờ mới tới cảnh cục?"

Tùy tiện trêu đùa cũng không chờ xem đối phương phản ứng ra sau, Hàn Hân Đình hừng hực khí thế, gạt cần số rồi nhả khói bỏ mặc Tạ Kỳ Ngôn. Đối phương ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Đến lúc nhận ra, người và xe đã đi mất hút. Hơn nữa, xe đạp không thể đuổi kịp siêu xe, dù Tạ Kỳ Ngôn có từng 2 lần giành chức vô địch của cuộc đua xe đạp toàn quốc giải cho các học viên cảnh sát thì cũng lực bất tòng tâm.

Nhưng người muốn tính cũng không qua nổi ý trời.

Hiện tại, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tạ Kỳ Ngôn như vừa ăn trúng quả ngọt mộng nước trong một ngày nắng nóng. Xe của Hàn Hân Đình chết máy dọc đường. Tạ Kỳ Ngôn thấy thế bèn nhanh chân đạp xe đến gần.

"Trưởng khoa Hàn! Tôi thấy cậu nên học thêm thành ngữ cười người hôm trước, hôm sau người cười đi nhé!"

"Tôi đang không vui, tốt nhất là cậu nên biến đi." Hàn Hân Đình không chịu thua, chua ngoa đáp trả.

"Đôi lúc đừng xem thường xe đạp. Ít nhất, nó không đột ngột chết máy."

Tạ Kỳ Ngôn nháy mắt, quăng nhẹ ngòi lửa vào lửa giận của Hàn Hân Đình.

"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi sẽ gϊếŧ cậu đó."

"Vậy xem cậu có đuổi kịp tôi không đã."

Vừa dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn đạp xe với tốc độ đã từng giúp mình dành chiến thắng trong cuộc đua xe đạp năm xưa.

"Mẹ nó!" Tiếng hét của Hàn Hân Đình thực sự rất lớn, lớn đến một quãng xa vẫn nghe nên Tạ Kỳ Ngôn lại càng cảm thấy hôm nay đúng là ngày đẹp trời.

Vì phải gọi xe kéo đến, Hàn Hân Đình đến cảnh cục rất trễ, khi đến đầu tóc còn rối bù, có vẻ đã phải chạy một đoạn đường để bắt được taxi. Riêng Tạ Kỳ Ngôn lại vui vẻ thưởng thức bữa sáng, còn không quên cảm thán trước mặt mọi người khen trời đẹp.

Khi nhìn thấy quăng cho mình cái ánh mắt như kẻ thù truyền kiếp, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra chưa bao giờ việc đi làm lại mang đến nhiều niềm vui như thế. Hàn Hân Đình tức giận quăng túi lên bàn làm việc, quyết định gây nhiễu Tạ Kỳ Ngôn khi liên tục tạo ra tiếng động với mấy tập hồ sơ đập mạnh lên mặt bàn.

Tạ Kỳ Ngôn cũng không cố gắng chọc nguấy thêm. Con người của Tạ Kỳ Ngôn chính là luôn biết điểm dừng. Cô ngồi làm việc cũng vừa quan sát Hàn Hân Đình, lặng lẽ chờ đến khi phòng trọng án giờ không còn ai, Tạ Kỳ Ngôn mới bước tới chỗ của Hàn Hân Đình.

"Cái gì đây?" Thấy túi chườm đưa đến trước mặt nhưng Hàn Hân Đình vẫn tỏ thái độ chống đối.

"Túi chườm chân."

Tạ Kỳ Ngôn không thích tính cách gai góc của Hàn Hân Đình nhưng cô không phải là người vô tình. Hơn nữa, hôm nay, đối phương mang giày cao gót, chạy một quãng đường dài đến vậy sẽ khiến chân rất khó chịu.

"Đưa tôi cái vớ vẩn này làm gì?" Hàn Hân Đình đanh đá.

"Chẳng phải đã chạy một đoạn đường mới tới đây sao? Cậu còn đang mang giày cao gót, mau chườm đi." Tạ Kỳ Ngôn đá mắt vào đôi chân đang sưng đỏ của Hàn Hân Đình ra hiệu.

"Chẳng phải cậu vui khi thấy tôi như vậy à?"

"Không phải đem cái này đến thì tôi sẽ không gϊếŧ cậu đâu."

"Muốn gϊếŧ được tôi thì chân phải hết đau đã. Với lại, lỡ như lúc này có vụ án, chân cậu thế này thì làm sao mà đi."

"Tôi là pháp y, đến thì người đã nằm đó, cần phải chạy đi đâu à?"

Tạ Kỳ Ngôn bất lực nhìn sự cứng đầu của Hàn Hân Đình cũng có một chút khó chịu khi nhìn thấy chân của cô ấy đỏ lừ lên, chắc rằng lực ma sát sản sinh ra lúc chạy có thể làm gót chân cô ấy đỏ tấy.

"Dù là pháp y thì cũng là người của tổ trọng án. Người của tổ trọng án đều là người của tôi. Tôi không muốn ai bị thương hay bị đau cả."

"Với lại, chẳng phải trưởng khoa Hàn xuất thân danh giá, luôn vạch lá tìm sâu, tính lúc nóng lúc lạnh, lỡ như tôi không nhìn sắc mặt cậu, cậu nói tôi ngược đãi cậu, bêu rếu tôi khắp nơi hay sao?"

"Nên cậu mau chườm đi!"

"Không thèm!"

Hàn Hân Đình hừ một tiếng rồi quay đi, cương quyết không nhận lòng tốt của sếp.

Trước sự ương bướng của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn buộc phải thay đổi chiến thuật tiếp cận. Rõ ràng, Hàn Hân Đình chính là chịu cương không chịu nhu, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ấy sẽ càng dễ dàng khuất phục. Bản tính hiếu thắng này của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn có thể phần nào nắm bắt được.

"Trưởng khoa Hàn muốn tôi đích thân chườm cho?"

Tạ Kỳ Ngôn trầm giọng, khoảnh khắc này khiến Tạ Kỳ Ngôn trở nên mê hoặc hơn, đôi mắt ôn hòa nhìn vào đôi mắt của Hàn Hân Đình, tay đặt lên tay vịn ghế của Hàn Hân Đình khiến khoảng cách giữa cả hai suýt nữa chỉ có thể đo bằng hơi thở.

Để rồi, dần dần hơi thở đượm thơm nồng mùi gỗ tuyết tùng toát ra từ Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu chiếm đặc không gian của Hàn Hân Đình. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi hương của Tạ Kỳ Ngôn rõ ràng như thế.

Cảnh tượng giữa hai người hệt như một cặp đôi đang cố tình quyến rũ nhau, lại cố gắng kiểm soát cảm xúc để không khiến nhiệt độ đang đốt nóng l*иg ngực mình thoát ra.

"Sếp Tạ! Cậu thế này là muốn gần gũi với tôi à?"

Vừa nói, Hàn Hân Đình vừa buông lỏng gót để chiếc giày từ từ rơi xuống, lộ ra bàn chân thon gầy và ửng đỏ. Cô từ từ châm chích ngòi lửa khi di nhẹ những ngón chân kéo dịch ống quần của Tạ Kỳ Ngôn lên.

Vậy mà trước hành động này Tạ Kỳ Ngôn lại khôn hề nao núng mà cảm giác như mình đã bẫy được chú mèo kiêu kỳ này. Đúng là đã được luyện tập nhiều lần, nên Tạ Kỳ Ngôn không mấy trước những động thái dụ hoặc này.

"Nếu cậu không ngại, tôi rất sẵn lòng."

Tạ Kỳ Ngôn khụy chân xuống, một bàn tay cầm túi chườm, một bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn giữ lấy bàn chân của Hàn Hân Đình.

Vào khoảnh khắc bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn cẩn thận chạm đến bàn chân đau rát và nhạy cảm của Hàn Hân Đình, sự ấm áp đó khiến trái tim Hàn Hân Đình đột ngột dậy lên vô vàn cảm xúc lạ lẫm. Có thích thú, có ngại ngùng lại có một chút thèm khát. Điều đó hoàn toàn không giống với sự đυ.ng chạm da thịt mà cô đã quen thuộc trong những chuyến săn mồi bạt mạng trong đêm.

Một hơi ấm mà rất lâu rồi cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng lại như thế. Một hơi ấm mà cô từng nghĩ mình sẽ không có diễm phúc để tìm lại được. Sự ân cần của Tạ Kỳ Ngôn khi nhẹ nhàng di chuyển túi chườm ở phần sưng đỏ, bất giác lay động yết hầu của Hàn Hân Đình.

"Cậu cảm thấy khó chịu thì nói tôi biết, đừng im lặng chịu đựng."

Hàn Hân Đình từng chán ghét cái cách bao đồng cũng như nhiều lời của Tạ Kỳ Ngôn, nhưng cô không hiểu vì sao lời nói lúc này lại vào tai mình, vào tim mình dễ dàng như vậy. Ở thế giới hoang tàn đã theo cô hơn 15 năm nay, chưa ai nói với cô đừng im lặng chịu đựng cả.

Ngay lúc những suy nghĩ cứ mãi miết dẫn dắt Hàn Hân Đình, ở hành lang bên ngoài bắt đầu bị xâm chiếm bởi tiếng ồn. Đám người phòng trọng án sẽ nhanh chóng tới đây. Hàn Hân Đình hay Tạ Kỳ Ngôn đều không muốn họ chứng kiến hình ảnh này.

"Được rồi! Cậu lải nhải cứ như mấy dì ấy! Để tôi tự làm."

Hàn Hân Đình hừ một tiếng, nhanh chóng giật lấy túi chườm từ tay Tạ Kỳ Ngôn rồi đẩy ghế quay đi để kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Còn Tạ Kỳ Ngôn lúc này cũng chưa biết làm thế nào mới dứt được cảm xúc nóng ran đang chiếm đoạt tâm trí mình.

Cả ngày hôm đó, Hàn Hân Đình đều nhốt mình trong phòng khám nghiệm, cố tình né tránh Tạ Kỳ Ngôn.

Phải tận 2 ngày sau, Tạ Kỳ Ngôn mới có cơ hội đối mặt với Hàn Hân Đình.

Tại quán bar Q, Tạ Kỳ Ngôn có hẹn với người báo tin của mình. Trùng hợp thay, Hàn Hân Đình cũng ở đây. Nhưng lần đầu đến đây, ngõ ngách không rành, hơn nữa, những chốn nhộn nhịp này đèn không tỏ, nơi nào cũng giống nhau, Tạ Kỳ Ngôn lóng ngóng len lỏi trong đám người, đi qua đi lại mất vòng mới tìm được nơi theo như người báo tin chỉ dẫn.

"Đi bar mà phô trương như vậy là sao chứ?" Hàn Hân Đình tò mò quyết định bám theo.

Tạ Kỳ Ngôn tìm được chiếc bàn mà người đưa tin đề cập, theo mảnh giấy được đặt sẵn trong khay rượu tìm đến cửa sau.

Vừa gặp mặt chàng trai, Tạ Kỳ Ngôn đã lộ nét tươi cười, quàng tay câu vai chàng trai, Hàn Hân Đình trộm nghĩ Tạ Kỳ Ngôn bình thường tỏ vẻ nghiêm túc, hóa ra lại là người thích đến những nơi này săn trai trẻ.

Nhưng nhìn cảnh tượng này tại sao lại nảy sinh cảm giác như có ai đang cố tình lởn vởn mưu tính cướp đi món quà mà mình đang để mắt tới. Không hẳn là khó chịu, chỉ là không vui. Hàn Hân Đình nghĩ là bản thân bị lây nhiễm tính bao đồng của Tạ Kỳ Ngôn nên cười lạnh rồi bỏ đi.

Tạ Kỳ Ngôn nhìn ngang nhìn dọc rồi mới nghiêm giọng, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông. Đôi tay nới lỏng, hờ hửng để trên đầu vai của chàng thanh niên.

"Điều tra được gì?"

"Mở một quán mì ở Nam Đô, kinh doanh khá ổn định, nghe nói đang qua lại với một người phụ nữ gần đó."

Ánh mắt của người đàn ông cũng tối sầm lại, cẩn thận báo tin cho Tạ Kỳ Ngôn.

Nói xong hắn lấy từ trong túi áo bên trong của mình một tấm ảnh chụp làm bằng chứng. Trên ảnh là một người đàn ông đeo kính với trang phục bình dị đang vui vẻ ghi món cho khách.

Tạ Kỳ Ngôn không tài nào quên nổi khuôn mặt của này dẫu cho năm tháng đã làm nét phong sương, bụi bặm và chững chạc làm mờ đi sự sắc lạnh trong con người hắn. Nhưng con ngươi màu nâu ẩn trong hốc mắt sâu hoắm và cả sự tinh ranh từ trong đôi mắt ấy thì chẳng bao giờ mất đi. Tạ Kỳ Ngôn gật nhẹ đầu như ra dấu cho người đàn ông để tấm ảnh vào túi áo khoác của mình.

"Vòng tròn bạn bè hiện tại của hắn thì sao?"

"Không nhiều, hầu hết toàn là dân trong khu hắn sống. Ngày nào cũng tất bật dọn tiệm, xong việc là đến tối, sau đó về nhà ngủ. Chủ nhật dạy sớm lại đi tìm người đánh cờ. Sinh hoạt rất đều đặn và quy củ."

Tạ Kỳ Ngôn trầm ngâm một lúc, đầu óc tranh thủ thu nạp thông tin và xử lý. Có vẻ như mọi chuyện không có điểm gì nghi ngờ.

"Vất vả rồi!"

Tạ Kỳ Ngôn thành thạo lấy ra trong túi mấy tờ tiền có mệnh giá cao, nhanh tay nhét vào túi áo trong của chàng trai. Cuộc giao dịch diễn ra rất chóng vánh, Tạ Kỳ Ngôn định quay đi thì chàng trai lại tha thiết.

"Cô vào trong uống vài ly chứ?"

"Khi nào cậu đi!" Tạ Kỳ Ngôn hiểu ý.

"Tối nay."

"Tôi mời cậu."

Hạc Hiên là người đưa tin của Tạ Kỳ Ngôn từ khi cô còn là cảnh sát ở Thành Đô. Thời gian Tạ Kỳ Ngôn phải nằm viện điều trị, Hạc Hiên đã không ngại cảnh sát hay sự dòm ngó của đám xã hội đen, anh đã đến viện thăm Kỳ Ngôn vài lần.

Mối quan hệ giữa họ vốn chỉ là giao dịch đơn thuần. Nhưng trong một lần Tạ Kỳ Ngôn ra tay cứu giúp Hạc Hiên khỏi sự truy đuổi của xã hội đen, còn thay hắn gửi tiền về quê để lo cho mẹ và em, tình cảm giữa họ cũng không chỉ là lợi ích.

Cả hai trở lại chiếc bàn đã được Hạc Hiên đặt sẵn, nhưng từ vị trí này Tạ Kỳ Ngôn lại tình cờ thấy được Hàn Hân Đình đang bị một vài cô gái làm khó.

"Con khốn này! Mày không cảm ân hận vì lừa dối à?"

Một cô gái hùng hổ quát mắng Hàn Hân Đình. Ngược lại, Hàn Hân Đình không hề bối rối, ánh mắt như muốn xem kịch hay.

"Đúng đấy! Mày không thấy hối hận vì sự khốn nạn của mình à?" Người khác bồi vào.

"Tại sao tôi phải hối hận?"

"Lẳиɠ ɭơ! Ăn xong rồi lại chối bỏ thân quen à?" Một người khác trong nhóm tấn công.

"Nếu vậy, cả quán bar này thành người quen của tôi đấy." Hàn Hân Đình bình tĩnh đáp trả.

"Con khốn này."

Chưa dứt hết lời, người con gái luôn tỏ thái độ hùng hổ với lấy ly rượu trên bàn, tính dội thẳng vào mặt của Hàn Hân Đình. Đúng khoảnh khắc ấy, Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện, nhanh chóng kéo tay Hàn Hân Đình để cô ở sau lưng mình kiên cố bảo hộ. Vì vậy, Tạ Kỳ Ngôn thành người hứng trọn ly rượu tức giận từ tay người phụ nữ.

"Lại cái gì đây."

"Là người quen của cô ấy." Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh đáp.

"Vậy ra mày cũng ăn nằm của con khốn này à?"

"Không thể nói dễ nghe hơn được à? Đều là người trưởng thành, cái gì cũng là tự nguyên cả thôi."

"Tự nguyện à? Làm bạn tụi tao lụy lên lụy xuống xong chơi trò biến mất. Tự nguyện cái gì? Tự nguyện biến mất à?"

Giọng nói đanh tai nhức óc từ phía nhóm người phụ nữ hung hãn vang lên, vây lấy Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn vẫn nhất mực đứng cản địa trước mặt để không ai có thể tổn hại Hàn Hân Đình.

"Rốt cuộc mấy người muốn gì?"

"Muốn dạy nó một bài học."

"Này cô nên tỉnh táo đi, cô ta chẳng tốt lành gì đâu mà bênh vực." Một người trong nhóm nâng khóe môi ngạo nghễ, cảnh cáo Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi thấy cô ấy tốt là được. Bây giờ muốn như thế nào thì nói đi."

Tạ Kỳ Ngôn nói chuyện thẳng thắn, rõ ràng khiến người hiếu kỳ quan sát càng được một phen mở rộng tầm mắt.

Hàn Hân Đình nghe cũng dám tin vào tai mình. Cô ấy nghĩ mình là người tốt sao?

Quán bar ở đặc khu Tô Hàn và cách đó hơn 50km, ai lại không biết chiến tích săn mồi của Hàn Hân Đình. Cô ấy có thể biến mất vài đêm, nhưng lần nào xuất hiện cũng làm người khác chao đảo vì nhan sắc mê người.

Vì sự mị hoặc đó, có rất nhiều lời đồn thổi rằng Hàn Hân Đình là sát thủ ái tình, mỗi đêm cô đến đều không ra về tay không, tối đó chiếc giường cũng không trống. Nhưng, bà chủ của Q bar biết, cô ấy không thường xuyên qua đêm với người khác, chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết chỉ là đùa giỡn và vờn vũ nhau trong ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc xập xình.

Có những ngày cuộc vui đó kết thúc ở trên giường của một khách sạn cùng những nữ nhân mà cô không nhớ nổi tên. Cũng có lúc, cô rời khỏi cuộc đi săn và về nhà một mình để mặc cho du͙© vọиɠ chiếm lấy rồi quay cuồng với hàng tá thuốc ngủ, hay thuốc chống trầm cảm.

Vì vậy, những người quen thân với Hàn Hân Đình mới thấy cô ấy bí ẩn, quyến rũ, vừa có thể chạm lại vừa không sao với tới được thế giới của Hàn Hân Đình.

"Vậy thì cô ta cho chúng tôi mỗi người tát một cái." Sáng kiến từ nhóm các cô gái.

"Nếu đó là thứ cô muốn, tát cũng chỉ để trút giận, vậy thì tát ai cũng được, tát tôi đi!" Tạ Kỳ Ngôn anh dũng.

"Tạ Kỳ Ngôn." Hàn Hân Đình kéo ống tay áo của Tạ Kỳ Ngôn, nói khẽ.

"Cô đủ tư cách sao?"

Tạ Kỳ Ngôn cong mép môi, khẳng khái nói.

"Tuyệt đối đủ!"

"Dù là hình thức nào, cô cũng chỉ là muốn thị uy, coi như tôi bao đồng cũng được, muốn chứng tỏ với cô ấy cũng được, các cô muốn làm gì cô ấy thì tôi sẽ thay."

"Đây là bar thì giải quyết bằng rượu đi."

Sau đó, họ bảo nhân viên quầy bar chuẩn bị các loại rượu mạnh cùng bia để trộn vào với nhau. Mùi cồn nặng nề sộc thẳng vào mũi, chỉ cần ngửi cũng đã đủ để say. Nhân viên theo yêu cầu của nhóm người này, pha thành 10 ly lớn và để ra trước mắt mọi người.

"Trong vòng 20 phút, uống hết thì đi! Tụi tao hứa sẽ không làm gì hết, sau này thấy ở đâu sẽ lập tức quay đi, cũng sẽ về dạy lại con bạn tụi tao đàng hoàng." Người phụ nữ có vẻ là dày dặn, mạnh thế, mạnh miệng nhất trong nhóm lên tiếng.

"Nếu không thể uống hết theo thời gian quy định, hai đứa bây cởi hết quần áo rồi bước ra ngoài." Cô ta bổ sung.

Ở những tình huống uy hϊếp thế này, chỉ cần Tạ Kỳ Ngôn đưa thẻ cảnh sát, mọi chuyện chắc chắn sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Họ có uống hết hay không cũng sẽ không ai dám cản đường họ.

Tuy nhiên, đây là chuyện riêng cũng là phạm vi ngoài công việc, sĩ quan thanh liêm chính là dùng pháp luật trừng trị kẻ xấu, bảo vệ người dân không nhằm mục đích tư lợi nào khác. Tạ Kỳ Ngôn lo chuyện bao đồng nhưng cũng là người làm việc theo quy củ, nếu không có tội phạm, không có nghi ngờ sẽ không tùy tiện bộc lộ thân phận.

Nhìn những ly rượu đầy ắp, sóng sánh trước mặt, Tạ Kỳ Ngôn vội nuốt nhẹ nước bọt rồi khẳng khái trả lời.

"Được! Vậy tôi uống giúp cậu ấy." Tạ Kỳ Ngôn liều mạng.

Tuy nhiên, một thời gian dài, Tạ Kỳ Ngôn không đυ.ng đến rượu, tửu lượng đã giảm sút rất nhiều, sợ rằng bản thân khó lòng trụ nổi đến ly thứ tư.

"Không cần cậu! Tôi uống cũng được. Tỉnh táo đưa tôi về đi!"

Nói rồi Hàn Hân Đình câu lấy cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn siết nhẹ như một cách tạo dựng niềm tin. Nhìn thấy sự kiên quyết này, Tạ Kỳ Ngôn lùi xuống một bước, đứng cạnh Hàn Hân Đình.

Hàn Hân Đình rất nhanh chóng uống từ ly này đến ly khác. Mùi rượu hăng hái quấy phá mọi giác quan của Hàn Hân Đình, chiếm lĩnh không chỉ đầu óc tỉnh táo của cô mà mỗi một ngụm đặc quánh đều khiến nhiệt độ trong người Hàn Hân Đình tăng cao. Cảm giác thực sự rất khó chịu.

Đến ly thứ tư, hơi thở trở nên nặng nề, cơn nóng lan đều từ chân đến đầu, Hàn Hân Đình buộc phải cởi bỏ một chiếc cúc áo để tìm sự thoải mái, vô tình để lộ hoàn toàn phần cổ trắng nõn đầy dẫn dụ, xương quai xanh và chiếc khe đê mê lấp ló.

Vì uống vội, những giọt rượu trào nhẹ xuống, men từ phần cằm xuống cổ.

Hình ảnh này đúng là dẫn sói.

Tạ Kỳ Ngôn vất vả lắm mới lấy lại được sự tập trung quan sát tình hình. Nên khi Hàn Hân suýt nữa không đứng vững, Tạ Kỳ Ngôn mới kịp phản ứng, dùng tay đỡ sau lưng cô ấy, bàn tay vô thức quấn lấy chiếc eo nhỏ, đẩy thân thể đang nóng rực của Hàn Hân Đình dựa sát vào mình.

Cô vô tình chạm mắt phải toàn bộ mỹ cảnh đầy mê mẩn của Hàn Hân Đình, từ phần yết hầu động đậy, chiếc khe ngực chết người, những giọt rượu lăn trên da thịt, Tạ Kỳ Ngôn bất giác nghĩ mình mới chính là người say, làm sao ánh mắt nóng rực dán chặt lại phải nhanh chóng rời đi bây giờ?

"Mình điên rồi! Thực không biết xấu hổ. Mình là đồ sói lang." Tạ Kỳ Ngôn liên tục tự trách bản thân.

Xưa nay, trưởng khoa Hàn nổi tiếng kinh diễm, nhuận sắc, trạng thái từ thân hình, thần thái đến phong thái đều làm người khác dễ dàng động tâm. Nếu không phải tính cách cao ngạo, chua ngoa, lại rất xấu miệng châm chọc người khác, có lẽ Hàn Hân Đình đã trở thành hình ảnh hoa khôi vô khuyết rồi.

Tạ Kỳ Ngôn chưa bao giờ thấy 20 phút lại dài đến như thế. Khi chiếc ly rỗng cuối cùng được đặt mạnh xuống bàn, cả hai đều đồng loạt thở phào một tiếng. Hàn Hân Đình dùng chút lý trí của mình ném ánh nhìn sắc lạnh cùng nụ cười khẩy về phía đám người, cô hít mạnh một hơi, rồi nắm tay Tạ Kỳ Ngôn rời đi.

Quả nhiên, ý chí lẫn khả năng phòng bị của Hàn Hân Đình rất mạnh. Chỉ cần đó không gian bên ngoài, cơ chế của cô sẽ luôn được bật phóng đến mức cao nhất. Dù thực sự cơ thể đang phải kéo căng để chịu đựng từng đợt rượu, sắc mặt của Hàn Hân Đình cũng không đổi. Nếu không phải vì Tạ Kỳ Ngôn nắm bắt được tính cách này, cô cũng sẽ bị Hàn Hân Đình lừa gạt như mấy người kia.

Khi họ vừa ra đến tận cửa, tiếng nhạc ồn ào cũng nhỏ dần, Hàn Hân Đình vội nhắm chặt mắt rồi mở lên nhìn chằm chằm người đối diện, xác nhận chính là Tạ Kỳ Ngôn. Lúc này thấy bản thân an toàn vì đối diện là cộng sự mà cô tuyệt đối tin tưởng về đức hạnh, Hàn Hân Đình mới gục lên vai của Tạ Kỳ Ngôn, đầu óc quấy phá đau nhức, sức lực toàn thân cũng dần dần buông lỏng. Không còn cách nào, Tạ Kỳ Ngôn đành nhận trọng trách đưa Hàn tiểu thư về nhà.

Cô kéo tay Hàn Hân Đình choàng qua vai mình, hành động này vô tình lại làm chiếc khe ngực dụ hoặc lộ ra. Tạ Kỳ Ngôn là người quy tắc như sơn, ngay thẳng làm người, xưa nay đều không có cảm giác hổ thẹn. Chẳng biết vì sao thấy hình ảnh này lại có ý định muốn chiếm lĩnh.

Từ khi nào mà mình thành lang sói rồi. Tạ Kỳ Ngôn trách mắng bản thân tỉnh táo, tay kéo mạnh phần cổ áo của Hàn Hân Đình để lấy lại vẻ đứng đắc cho cô, đồng thời, Tạ Kỳ Ngôn cũng cởϊ áσ khoác che chắn lên người của Hàn Hân Đình. Nhìn thấy hình ảnh kín bưng của "yêu nữ" pháp y, cô mới cảm thấy yên tâm.

Tạ Kỳ Ngôn đến đây bằng xe đạp. Bây giờ lại có một người đi đứng xiêu vẹo làm sao có thể chở người này về nhà? Đứng lặng nhìn chiếc xe đạp của mình đang được khóa xích cẩn thận ở chiếc cột để xe, Tạ Kỳ Ngôn hắt tiếng thở dài, thực sự chỉ muốn khóc lên.

"Chết tiệt! Tạ Kỳ Ngôn, mày lại còn đi xe đạp nữa chứ?" Tạ Kỳ Ngôn thốt lên bất lực.

"Nóng quá!" Hàn Hân Đình rầm rì, đôi chân xiêu vẹo dựa dẫm hết vào người của Tạ Kỳ Ngôn.

"Cậu có yên đi không?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày nhưng vẫn rất nỗ lực đỡ lấy cơ thể của Hàn Hân Đình.

Dù rằng Tạ Kỳ Ngôn cao hơn Hàn Hân Đình, nhưng xét về thể lực, hai người cũng thuộc dạng một chín một mười. Có chăng Tạ Kỳ Ngôn rắn rỏi hơn, lì đòn hơn, chịu đánh, chịu đau giỏi hơn do nhiều năm lăn lộn trong các vụ trọng án, đối đầu với nhiều tên tội phạm hung hãn, trong khi Hàn Hân Đình chỉ làm công việc pháp y và khám nghiệm.

Nhưng cả hai đều là con gái, sức lực nền tảng được xem là tương đồng. Hơn nữa, Hàn Hân Đình đang trong cơn say, toàn bộ sức lực đều trong trạng thái không kiểm soát, Tạ Kỳ Ngôn chẳng khác nào phải dùng thân chống đỡ.

"Nhà của cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."

Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng hỏi, mắt vừa trông chừng Hàn Hân Đình vừa ngó nghiêng tìm kiếm taxi. Nhưng cô ấy quên mất rằng, khu vực này rất khó để bắt taxi vào lúc nửa đêm, nửa hôm.

Nhận được rất rõ câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn, nhưng Hàn Hân Đình làm biếng trả lời, chỉ vô thức làm vài chiêu giả điếc, vùi đầu vào hõm vai của Tạ Kỳ Ngôn.

"Cậu đúng là phiền mà."

Tạ Kỳ Ngôn chờ mãi không thấy Hàn Hân Đình lên tiếng, lại không bắt được taxi, cô nảy ra ý định táo bạo chính là cõng cô về lại cảnh cục. Dẫu sao, từ đây về cảnh cục không quá xa, cùng lắm chỉ hơn 5km. Hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn không tùy tiện đưa ai về nhà, cảnh cục là lựa chọn tốt nhất.

Quyết định là vậy, cũng đã lỡ thực hiện, chỉ là Tạ Kỳ Ngôn không ngờ việc cõng một người con gái lại nhiều phen làm mình chật vật đến vậy, chân suýt nữa cũng đứng không vững, trên đường còn phải quan sát, cẩn thận tránh các chướng ngại để đầu Hàn Hân Đình không đυ.ng nhầm bất cứ thứ gì.

Đúng là cõng người say thì không đơn giản mà. Tạ Kỳ Ngôn lần này hiểu rồi.

"Hàn Hân Đình! Sao cậu có thể nặng đến vậy chứ? Tự hào là thân hình ai nhìn cũng mê đây à?"

"Hàn Hân Đình! Cậu mau mau may miệng đi! Nặng chết tôi rồi."

Hàn Hân Đình nghe hiểu. Rượu làm cô choáng đầu nhưng không lấy nổi hết lý trí của Hàn Hân Đình. Cô đều nhớ từng câu nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của Tạ Kỳ Ngôn khi cẩn thận đưa mình nhấc lên trên lưng. Bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn còn rất biết điều chế mà không động vào da thịt của cô.

Hàn Hân Đình vô thức cong lên nụ cười, đôi tay đang choàng lấy cổ của Tạ Kỳ Ngôn siết lại, thành tư thế ôm chầm lấy, đầu cũng thuận đà dựa sát vào cổ của Tạ Kỳ Ngôn.

"Đi uống tiếp, đi uống tiếp, uống tiếp!" Hàn Hân Đình cố tình gây khó.

"Đừng có quậy nữa. Tôi đưa cậu về cảnh cục."

Ngày thường, đối diện trước sự gây rối này, Tạ Kỳ Ngôn nhất định sẽ dùng giọng điệu nghiêm túc giáo huấn Hàn Hân Đình, nhưng lúc này, cô lại rất nhỏ nhẹ. Tạ Kỳ Ngôn không nói thêm gì, cứ thế đưa Hàn Hân Đình về lại cảnh cục.

Tại phòng nghỉ, Tạ Kỳ Ngôn từ tốn đặt Hàn Hân Đình nằm xuống, tay đỡ lấy gáy cô nhẹ nhàng đặt lên gối, rồi nhanh chóng lấy mền đắp lên nửa thân người của Hàn Hân Đình.

Vì là phòng nghỉ tạm ở cảnh cục nên tiện nghi không đầy đủ. Mền gối đều thuộc dạng thô sơ. Tạ Kỳ Ngôn lo lắng Hàn Hân Đình thấy không thoải mái.

"Hôm nay, chịu khó một chút."

Lúc Tạ Kỳ Ngôn ân cần chỉnh lại góc mền cũng là lúc rượu bắt đầu ngấm dần khiến nhiệt độ cơ thể của Hàn Hân Đình không thể giảm xuống, cô đạp mền ra rời bắt đầu lần mò xuống những chiếc cúc áo.

"Nóng quá!"

"Đừng quậy nữa. Ngoan đi, được không?"

Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay bắt lấy những ngón tay của Hàn Hân Đình, nhưng không hề siết mạnh chỉ là muốn ngăn cản hành động của cô.

"Tôi đi lấy nước lau mặt cho cậu."

Tạ Kỳ Ngôn rời đi cũng rất nhanh quay trở lại với thau nước nhỏ. Cô cẩn trọng vắt nước rồi lau mặt cho Hàn Hân Đình. Sự khắc chế nhiệt độ bắt đầu được giải phóng nhờ dòng nước trong mát, các thớ cơ cũng dần dần được giãn ra. Một chút dễ chịu khiến Hàn Hân Đình thả lỏng hơn.

"Cậu nghỉ ngơi một lát đi!" Tạ Kỳ Ngôn lần nữa chỉnh lại mền cho Hàn Hân Đình rồi mới đứng hẳn dậy.

"Cậu đừng đi."

Từ trong chăn, bàn tay của Hàn Hân Đình vươn ra nắm lấy cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn, giọng nói yếu ớt vang lên giữa ánh mắt chỉ đang nhắm hờ. Trong vô thức, Hàn Hân Đình vẫn sợ hãi những nơi xa lạ và không người, Hàn Hân Đình chỉ tin tưởng được mỗi Tạ Kỳ Ngôn lúc này.

"Hàn Hân Đình, nếu tôi là một nam nhân, cậu như thế này là không biết viết chữ chết đấy."

Tạ Kỳ Ngôn dứt lời vỗ nhẹ tay của Hàn Hân Đình, rồi đưa tay cô ấy trở lại chăn ấm.

Tạ Kỳ Ngôn không rời khỏi phòng, cô cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, kéo chiếc ghế gần lại giường của Hàn Hân Đình rồi ngồi xuống, trông chừng đến khi Hàn Hân Đình vang lên những tiếng thở đều đặn. Đến khi xác nhận mọi thứ an toàn mới từ từ nhắm mắt lại. Hàn Hân Đình thức 2 lần giữa đêm, sau đó đều an lòng ngủ lại, Tạ Kỳ Ngôn luôn ở đó, bên cạnh cô.

Ngày hôm sau, cả cảnh cục đặc khu Tô Hàn đều biết chuyện Tạ Kỳ Ngôn cõng Hàn Hân Đình. Một người bạn của lão Hổ đã chứng kiến khoảnh khắc lịch sử đó và nhanh chóng thông báo cho mọi người.