Mấy ngày nay chạy đua với vụ án, càng để thời gian trôi đi, hung thủ có thể sẽ chạy mất, cả đội trọng án đều không về nhà. Phòng pháp y cũng liên tục sáng đèn.
Lúc này khi về cảnh cục, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng Hàn Hân Đình vẫn còn đang nhốt mình trong phòng khám nghiệm.
Dù không thực sự yêu thích tính cách ương ngạnh của Hàn Hân Đình, cũng không chịu nổi sự cao ngạo, không hòa đồng của cô, nhưng Tạ Kỳ Ngôn biết rằng trong công việc Hàn Hân Đình tuyệt đối là người có năng lực và nhiệt huyết.
Sau khi gặp gỡ ở hiện trường, Tạ Kỳ Ngôn cũng đã kịp thời đọc qua tài liệu về Hàn Hân Đình. Rõ ràng cô không phải là một dạng pháp y tầm thường mà là một trong 10 pháp y xuất sắc nhất hiện tại của ngành.
Không chỉ xuất thân từ gia đình danh giá tại Thành Đô, cô còn từng học nhảy cấp, tốt nghiệp tiến sĩ với tuổi đời còn rất trẻ. Hơn nữa, cô còn tham gia công tác tại trụ sở cảnh sát ở Miami trong đội pháp y hình sự hơn 4 năm. Kinh nghiệm mà cô có vô cùng phong phú, xác người mà cô gặp không dưới 1000.
Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười khi nhận ra đặc khu trưởng quả thật rất biết săn người tài. Men theo suy nghĩ, cô bước đến trước cửa phòng khám nghiệm, gõ cửa một hồi lâu thì Hàn Hân Đình mới cho phép vào.
"Có phát hiện gì không?"
"Điều tra được gì từ nhà của Triệu Tuấn Đường?"
"Có vẻ hắn không phải là hung thủ?"
"Sao lại nói vậy?"
"Có 3 điểm. Thứ nhất, chẳng phải cậu nói, hiện trường xuất hiện những dấu chân rất nông, có vẻ hung thủ mang giày có độn miếng lót, cho thấy hắn tương đối là người thấp bé, hoặc tự ti về chiều cao bản thân.
Triệu Tuấn Đường cao ráo, hơn 1 mét 7, phong thái rất hào sảng, giọng nói lớn, lại còn luôn trưng ra vẻ tự tin trước mặt người khác. Trong công việc, hắn cũng thuộc dạng có thành tích, thích thể hiện uy quyền. Điểm này không khớp."
"Thứ hai, hắn nói về Đào Tại Thường có tiếc nuối, nhưng lại không thể tiếp tục mối tình này, cả hai còn từng là tuổi trẻ của nhau. Hơn nữa, hắn bảo cô ấy gần đây có rất nhiều thay đổi, không phải cô gái kín đáo nhưng quyến rũ mà hắn từng biết. Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa vì."
Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng khi thấy ánh mắt của Hàn Hân Đình hướng về phía cơ thể lạnh lẽo của nạn nhân mà tri điệu một cảm xúc xót xa.
"Vì sao?"
"Vì hắn có vợ và sắp có con rồi!"
"Thằng khốn!" Khi nghe thấy mấy chữ này, Hàn Hân Đình cảm giác nóng bừng, giận muốn phun thẳng mấy từ này lên người Triệu Tuấn Đường.
"Thế còn điểm nghi ngờ thứ 3?"
"Hắn không nhớ về chiếc nhẫn."
"Thật nực cười!"
Hàn Hân Đình nhắm mắt, thở phì một tiếng như cố nén cơn giận trong lòng mình. Cùng là phụ nữ, nhìn thấy cô ấy trơ lạnh nằm ở đây, oan tình chưa thể giải mà còn phát hiện ra trái tim đã từng trao cho một người đàn ông chẳng ra gì, hèn yếu đến độ vứt bỏ người con gái yêu mình phải loay hoay đi tìm sự chú ý.
Nếu Đào Tại Thường vì yêu người đàn ông này mà khiến cô gián tiếp bị hại, Hàn Hân Đình nghĩ đến lửa giận lại sục sôi hận không thể lột bỏ thân phận chấp pháp, chạy đến đánh cho hắn ta một trận.
Bỗng dưng cô nhớ mình là tiểu thư của Hàn gia, bên dưới có đầy người sai khiến, bên ngoài cũng tự tạo dựng thế lực riêng.
Xong việc, cô cũng sẽ cho người dạy hắn một bài học. Xưa đến nay, chỉ cần Hàn Hân Đình muốn, người chạy theo làm việc cho cô không hề thiếu.
Nghĩ đến, Hàn Hân Đình cong khóe môi đắc ý, Tạ Kỳ Ngôn đánh cô trở về bằng câu hỏi.
"Này! Cậu có nghĩ! Chúng ta đã bỏ sót điều gì không?"
"Những vết tích trên thi thể, tôi chắc chắn không bỏ sót. Chỉ có một cái, tôi mãi không thể giải thích được, là vì sao hung thủ lại trói nạn nhân vào bia mộ?"
"Cậu qua đây!" Nói rồi, Hàn Hân Đình kéo Kỳ Ngôn đến gần nạn nhân và chỉ ra những quan sát của mình.
Cô liên kết các đầu mối và xâu chuỗi thành một câu chuyện kể cho Tạ Kỳ Ngôn. Theo đó, hung thủ là một người không tự tin đứng trước mặt nạn nhân, vóc dáng thấp bé nên mới mang giày độn.
Hơn nữa, hắn có vẻ rất yêu thương nạn nhân, lúc gϊếŧ người xong còn có cảm giác đau lòng vì Hàn Hân Đình phát hiện vết son quét từ miệng đến má như một cử chỉ vuốt ve âu yếm.
"Theo như cậu nói, Triệu Tuấn Đường là tiếc, không phải yêu, sao lại phải vuốt ve?" Hàn Hân Đình nghi vấn.
Phần dây thừng siết vào cổ dù được tạo ra sau khi nạn nhân chết nhưng lực siết có phần đậm, phần nhạt, có lẽ hung thủ đã chần chừ.
Riêng việc làm phẫu thuật vá màиɠ ŧяiиɧ, Hân Đình suy luận nạn nhân đã luôn sợ hãi rằng mình không đủ quyến rũ, cô đã đánh mất thứ quan trọng với phụ nữ, cảm thấy mình không có giá trị. Thông thường những phẩu thuật dạng này đều để tăng sự tự tin cho các cô gái hoặc tăng sức hấp dẫn của bản thân.
"Tất cả đều có thể lý giải, nhưng sợi dây trói cô ấy vào bia mộ thì không? Chẳng phải chỉ cần chôn đi làm xong sao? Phải trói vào mộ rồi hiến tế cô ấy làm gì? Hung thủ có vẻ có một loại chấp niệm rất lớn."
"Sợi dây có gì đặc biệt không?"
"Không! Nhưng nút thắt cho thấy là người thường xuyên leo núi."
"Sếp Tạ, Hàn tỷ, hai người mau vào phòng họp, chúng tôi có phát hiện mới." Tiếng gọi hớt hải của lão Bân khiến Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình tỉnh người, nhanh chóng chạy đến phòng họp.
Mọi người trong phòng trọng án kể cả cảnh cục Lâm cũng có mặt. Vụ án này đã kéo dài hơn 3 ngày rồi, ông cũng cần hiệu suất để báo cáo nên không thể không ra sức đốc thúc mọi người.
Dù ông biết Tạ Kỳ Ngôn dẫn đội sẽ không lơ là, nhưng Ưu Đàm từng có tỷ lệ phá án không cao, lại thường xuyên mất điểm trước mặt cấp trên. Hôm nay, cảnh cục đã có một Tạ Kỳ Ngôn lại thêm Hàn Hân Đình, nếu họ còn chậm như rùa thì không biết mặt mũi để đâu.
"Điều tra được gì?"
Hồ Bân nhanh chóng sắp xếp các manh mối và thông tin lên bảng lớn, bắt đầu nói ra những thứ mình đã thu thập được.
"Hôm 19, sau khi ăn trưa cùng Đào Tại Thường, Triệu Tuấn Đường đã quay lại văn phòng và làm việc đến tận 6 giờ tối. Sau đó 7 giờ, hắn cùng vợ của mình đi mua sắm đến 10 giờ thì lại ra ngoài uống rượu với bạn, đêm đó còn chơi hăng đến mức lên sàn cởϊ áσ rồi đến khi say bí tỉ đến tận 4 giờ sáng mới về đến nhà, các nhân viên đều có thể làm chứng hắn không rời đi. Chiếu theo thời gian tử vong của nạn nhân là 2 giờ sáng thì hắn có chứng cứ ngoại phạm vững chắc."
"Chúng tôi đã điều tra được phòng chat mà Triệu Tuấn Đường có nhắc đến. Đó là một phòng chat kín dùng để hẹn hò với các cô gái. Cách ghép đôi của họ là mỗi người để lại thông tin và những mong muốn dành cho đối tượng hẹn hò, sau đó sẽ nhận được thông báo từ các đối tượng mục tiêu."
"Tuy nhiên, để được gặp mặt, họ phải trả một khoản phí hoa hồng cho các người môi giới, các cô gái tham gia cũng sẽ được chia một phần nhỏ hoa hồng. Ngoài ra, thì họ cũng có một diễn đàn kín được quản lý trong nhóm chat về việc các cô gái sẽ nhận một khoản tiền đóng góp nếu đối tượng muốn xem thêm những phần nóng bỏng hơn."
"Ở nhà của Đào Tại Thường cũng tìm được một webcam được cô ấy cất trên đầu tủ và một vài bộ đồ khêu gợi." Lão Hổ đưa bức ảnh về phía Tạ Kỳ Ngôn.
"Có biết gần đây, đối tượng nào hẹn hò với cô ấy thông qua phòng chat không?"
"Cô ấy gặp rất nhiều người trong vòng 1 tháng nay, đêm nào cô ấy không đến hộp đêm thì sẽ ở nhà mở camera trò chuyện với những đối tương hợp với thông tin của cô ấy."
"Sếp Tạ! Nhưng chúng tôi có một phát hiện." Lão Bân đưa iPad về phía Tạ Kỳ Ngôn. Hàn Hân Đình bên cạnh cũng không quên ghé mắt nhìn qua, vô tình kéo gần khoảng cách của hai người.
"Sếp xem, thông tin mà Đào Tại Thường giới thiệu với mọi người trong phòng chat chính là kiểu người thoải mái, cởi mở, rất thích đọc sách, thích cùng trò chuyện thân mật uống rượu và còn trinh."
"Cái gì? Ai lại cần thông tin đó khi hẹn hò chứ?" Tiểu Ca bất bình.
"Cô ấy thực hiện cái đó vì điều này à?"
"Có biết thời gian cô ấy làm ca phẫu thuật ấy không?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang người bên cạnh.
"Trong vòng 1 tháng đổ lại." Hàn Hân Đình lúc này gần như đã giải mã hết những câu hỏi của mình.
"Tiểu Cảnh, có thể lục lại lịch sử của những đối tượng cô ấy hẹn hò trong 1 tháng qua, có ai có yêu cầu về trinh tiết và họ thuộc đối tượng biết leo núi không?"
Là một trong những cảnh viên thạo việc sử dụng máy tính, từng vượt tường lửa của một trang thương mại nổi tiếng bảo mật, Tiểu Cảnh không khó để truy cập vào thông tin của phòng chat.
Chỉ mất vài phút, cô đã giúp mọi người tìm ra đối tượng mục tiêu. Đó là Chương Sở, một cô gái đang dạy leo núi nhân tạo ở trung tâm thể thao đặc khu Tô Hàn.
"Nhàm chán!"
Khi chân dung mục tiêu đã được xác định, Hàn Hân Đình biết rằng oan ức của Đào Tại Thường đã được giải. Vấn đề còn lại là việc của đội trọng án.
Cô chỉ tò mò về động cơ và cách thức gϊếŧ người, những việc khác thì Hàn Hân Đình không muốn nhúng tay, chỉ khiến cơn đau đầu và chứng mất ngủ của cô càng chịu thêm những gánh nặng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Vất vả cho trưởng khoa Hàn rồi! Chuyện còn lại giao cho chúng tôi." Mặc kệ thái độ bất cần của Hàn Hân Đình khiến mọi người hốt hoảng ra sao, Tạ Kỳ Ngôn vẫn dành cho cô sự bình lặng.
"Thế sếp Tạ đây mê tôi rồi à? Muốn cùng đi bắt người về quy án sao?"
Mỗi lần nhìn cái dáng vẻ nghiêm nghị và cứng nhắc này của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đều không nhịn được mà phải buông lời trêu chọc.
Trước mặt mọi người, cô bất ngờ đưa người hướng về phía Tạ Kỳ Ngôn, hơi thở lướt trên khuôn mặt sáng láng, giọng nói trêu hoa ghẹo nguyệt khiến Tạ Kỳ Ngôn suýt nữa là nổi thẹn hóa đỏ cả lỗ tai.
Nói rồi, Hàn Hân Đình đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, trút bỏ trang phục của phòng khám nghiệm, tiếng bước chân của đội trọng án dồn dập rồi thưa dần.
Họ đã lên đường đi bắt hung thủ về quy án. Hàn Hân Đình khẽ thở phào. Sau đó, không chờ đợi mà lái xe về căn biệt thự riêng của mình nghỉ ngơi.