Tề Nam Ca xấu hổ, đẩy ra Thẩm Thanh Quyết: “Ta không có việc gì, huynh trở về đi.”
“Ta đưa ngươi về phủ.” Thẩm Thanh Quyết nắm tay Tề Nam Ca không buông.
Sau khi Tề Nam Ca cập quan, rời cung mở phủ, không ở trong cung nữa mà ở vương phủ của mình.
Tề Nam Ca ôm bụng, đây là động tác theo bản năng, chính cậu cũng chưa chú ý tới. Nhưng cậu vẫn cười hì hì, nói: “Phụ hoàng bào huynh chăm sóc ta, huynh thật sự làm à, huynh chính là vai chính của bữa tiệc này, mau trở về đi, mọi người còn đang chờ đó.”
“Bệ hạ chấp thuận cho ta rời đi.” Thẩm Thanh Quyết nhàn nhạt đáp, thần sắc cũng không thay đổi, lãnh đạm đến cực điểm.
Tề Nam Ca nghẹn họng, cũng không biết nên trả lời hắn như nào. Cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện không có ai đuổi theo, đánh nói: “Thôi, huynh đưa ta trở về.”
Tề Nam Ca là tiểu hoàng tử tôn quý, trong cung vẫn có thể ngồi xe ngựa. Ngày thường Thẩm Thanh Quyết đều cưỡi ngựa đi theo, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cung nhân chuẩn bị sẵn xe ngựa. Trong lòng Tề Nam Ca có tâm sự, cậu ngồi vào trong xe ngựa rồi vén mành cửa lên, vẫy tay, “Huynh lên đây đi.”
Thẩm Thanh Quyết bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, gật đầu.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Lúc Thẩm Thanh Quyết lên xe ngựa, Tề Nam Ca đã nghĩ sẵn trong đầu, cậu muốn hỏi Thẩm Thanh Quyết một câu, từ khi nào hắn có người thích, người đó là ai, cậu có quen biết hay không.
Này đó cậu đều tự nhủ sẵn trong đầu rồi, ai biết lúc xe ngựa bắt đầu chạy, sắc mặt Tề Nam Ca dần dần trở nên khó coi, năm ngón tay dưới ông tay áo chậm rãi nắm chặt—— cậu lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Tề Nam Ca nhíu mày lại, không nói lời nào.
“Khó chịu?” Thẩm Thanh Quyết phát hiện ra Tề Nam Ca khác thường.
Tề Nam Ca gật gật đầu.
Thẩm Thanh Quyết duỗi tay, nhẹ nhàng ấn lên bụng Tề Nam Ca, nhẹ giọng hỏi: “Buồn nôn?”
Tề Nam Ca lại gật gật đầu.
“Dừng xe.” Thẩm Thanh Quyết nói.
Phu xe lập tức dừng xe ngựa lại.
Quả nhiên, sau khi xe ngựa dừng lại, Tề Nam Ca thấy đỡ hơn nhiều, cảm giác choáng váng buồn nôn giảm bớt rất nhiều. Thẩm Thanh Quyết hỏi cậu: “Chúng ta xuống xe nhé?”
Tề Nam Ca không còn cách nào khác, đành đồng ý, Thẩm Thanh Quyết đỡ cậu xuống xe.
Hiện tại chưa tính quá khuya, trên đường vẫn còn có vài người qua lại, đèn trên phố phường đều được thắp, chiếu sáng đường phố cùng lầu các.
“Hay chúng ta quay lại đi?” Nghĩ tới phải đi bộ rất xa, giọng Tề Nam Ca chán nản.
“Cưỡi ngựa nhé?” Thẩm Thanh Quyết hỏi.
Tề Nam Ca nhìn thoáng qua con ngựa đen cao lớn, lắc lắc đầu. Tuy cưỡi ngựa nhanh, nhưng cậu không muốn nôn thốc nôn tháo vì bị ngựa xóc, đến lúc đó cậu nôn vào chỗ nào?
Sau một lúc lâu im lặng, Tề Nam Ca ôm bụng, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Quay trở lại thôi.”
Hai năm qua không biết cậu đã ở trên lưng ngựa bao nhiêu thời gian, Tề Nam Ca không ngờ tới có ngày cậu yểu điệu đến nỗi không thể cưỡi ngựa.
Tề Nam Ca lơ đãng suy nghĩ.
Cũng là vì thất thần, Tề Nam Ca không nghe rõ Thẩm Thanh Quyết nói gì đó, để mặc Thẩm Thanh Quyết khoác áo choàng cho mình, sau đó đột nhiên cậu…bay lên, cậu giật mình, nhưng vẫn thuận tay ôm lấy cổ đối phương.
Tề Nam Ca không ngờ Thẩm Thanh Quyết lại nói bến cậu về.
“Bế…bế á.” Tề Nam Ca nghẹn ra một chữ.
Hoàng cung cách vương phủ của cậu rất xa. Lúc ấy cậu muộn chọn một chỗ có phong cảnh tốt, vương phủ ở thành đông, không biết cách hoàng cung bao nhiêu con phố.
“Ừm.” Thẩm Thanh Quyết lên tiếng.
Tề Nam Ca do dự: “Nếu không chúng ta đi bộ cùng nhau đi, như vậy huynh đỡ mệt hơn.”
Kỳ thật Tề Nam Ca muốn nói mình sợ Thẩm Thanh Quyết không bế nổi, dù sao cậu cũng là một nam tử trưởng thành, dù vóc dáng mảnh khảnh nhưng vẫn là người lớn.
Thẩm Thanh Quyết hiểu rõ Tề Nam Ca, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của cậu: “Ngươi sợ ta không bế nổi sao?”
Tề Nam Ca miễn cưỡng: “Không, không phải.”
Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, Tề Nam Ca không phải đồ ngốc.