Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 32

“ Đừng giận mà, không phải anh nói dối mà vì có lí do riêng nên anh nhập học muộn hơn một năm. Nếu không tin thì em nhìn chứng minh thư của anh đây này.” Hạ Lâm vội vã giải thích, nhìn khuân mặt lạnh lùng ban nãy của cô khiến anh phải giải thích triệt để chuyện này. Nếu không, với tính cách của Tiểu Tuyết thì hai người khó lòng có thể tiếp tục. Khuân mặt non nớt, ngây thở của anh đỏ ửng lên vì tìm cách giải thích khiến cô hì cười. “Không cần khẩn trương như vây! Nếu nói rõ từ đầu thì có phải tốt hơn không.” Cô nhẹ giọng an ủi, bây giờ cô lại cảm thấy như mình đã mắc một tội lỗi lớn không bằng. Vẻ mặt của Hạ Lâm lại trở về vui vẻ như ban đầu, anh thực sự không muốn lần gặp lại thứ hai của họ lại có hiểu nhầm.

“ Mà sao tình cờ quá vậy, chúng ta lại học cùng lớp ?” Tiểu Tuyết thường không tin vào duyên phận nhưng lần này, có thể lão thiên thực sự muốn bọn họ gặp lại nhau. “Anh rất thích điều đó, em không được vui sao ?” Cô không ngờ trên đời lại có soái ca ngây thơ, trong sáng đến vậy. Ánh mắt trong suốt màu hổ phách kia dường như chỉ chăm chú nhìn vào thái độ của cô, chỉ cần một phản ứng nho nhỏ của cô cũng đủ khiến anh buồn vui thất thường rồi. “Em nói không vui hồi nào. Chỉ cảm thấy lạ thôi, nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh đến vậy ah.” Cô vui vẻ đáp lại, tòan bộ dáng vẻ, cuộc nói chuyện giữa hai người đều bị đám người trong lớp tường thuật trực tiếp hết cả.

Chỉ sợ rằng giờ này, trường Song Phúc đang náo loạn lên vì thông tin lớp 11-2 xuất hiện soái ca bí ẩn và cuộc tình giữa soái ca và Diệp Nhược Tuyết. Đương nhiên cô không lo lắng, vì ở trường này, hình ảnh của cô rất mờ nhạt nên có nhắc đến cũng không ai biết, bất quá, có lo lắng thì chỉ đối với Hạ Lâm mà thôi. Một cậu bé ngây thơ như anh thì không nên để lũ sói gian ác mê trai của trường này làm hại đến.

*******************

“ Bị cáo Diệp Nhược Tuyết đã biết rõ tội lỗi của mình chưa ?” Thẩm phán Hoắc đang cố lên giọng nạt nộ. “ Tội gì ah ?” Bọn người gian ác này đúng là không bỏ qua cho cô, dám thừa cơ hội Hạ Lâm lên phòng giáo vụ mà ở lớp chất vấn cô. Nhưng, nếu không nói ra sự thật thì chắc bị bọn chúng dùng cực hình tra khảo mất, mà cô lại ghét nhất mấy cái trò đó.

“ Tôi phản đối, ngài không thể áp đặt như vậy cho thân chủ của tôi.” Luật sư Lam Nhi đang cố gắng bào chữa cho cô trong phiên tòa này. “ Ít ra cũng nên để cô ấy trình bày sự việc rồi mới được kết tội.” Con mẹ nó, bọn chúng tất cả đều cùng một ruộc, muốn tìm hiểu về chuyện giữa cô và Hạ Lâm, đã vậy lại còn bày đặt thẩm vấn này nọ. Đồ luật sư dởm. “Các ngươi im ngay cho ta.” Cô hét lên trong thất vọng.

“ Kháng cáo không có hiệu lực. Bị cáo nên thành thực khai ra sự thật, luật pháp sẽ khoan hồng cho những kẻ biết quay đầu lại.” Trời ạh, quen biết sóai ca là tội rất nặng hay sao mà khiến đám ngươi kia xâu xé cô thê thảm đến vậy. Muốn rời đi cũng không được muốn ở lại cũng không xong.

Sau một hồi tra tấn bằng cực hình, cuối cùng lũ người dã man kia cũng có được tòan bộ thông tin cần thiết, mà tên đầu trò Hoắc Đình Giang kia còn đang bán tin mật đó cho CLB báo chí của trường. Đồ vì tiền mà quên bạn. Lần này thì cô thực sự tiêu rồi.

“ Vậy, mai anh sẽ làm thêm cho em một hộp. Đồ ăn ở trường tuy rẻ nhưng không đủ chất dinh dưỡng. “ Hạ Lâm thản nhiên nói. “ Em muốn ăn gì thì cứ nói, anh sẽ khiến em vừa lòng ah.” Thật khiến ngưừoi khác cảm động, nếu không phải trên miệng Diệp Tuyết dính dầu mỡ thì cô đã tặng anh một cái thơm lên má rồi. “ Thật sao? Em mong đến ngày mai quá. “ Cô cười ngọt ngào nhìn anh. Nhưng, không khí vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bị kẻ khác phá đám. Tiếng nói giận dữ từ phía sau hai người họ vang lên.