Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 17

“ Được rồi, ngươi nói đến lần thứ bao nhiêu rồi có biết không ? Ta không phải trẻ con mà. “ Lam Nhi vẫn không thoải mái khi Tiểu Tuyết cứ coi cô như một đứa trẻ lên ba vậy.

Pinh poong ! Tiếng chuông báo hiệu trò chơi bắt đầu. Lam Nhi và Nhược Tuyết nhìn nhau một giây. Đôi mắt lóe lên những tia giảo hoạt đáng sợ rồi rời khỏi quầy pha chế. Trước khi đi, Tiểu Tuyết còn cố uống nốt chỗ nước chanh còn thừa trong cốc cho đỡ phí.Tiểu Lam nhìn thấy cảnh đó mà không khỏi lắc đầu chán nản.

*****************

“ Chị Trúc Vân hôm nay thật xinh đẹp nha ! Cả bữa tiệc em thấy anh Hạo Thiên luôn chỉ chăm chú nhìn về hướng của chị mà thôi. “ Giọng nói nịnh nọt vang khắp gian phòng vệ sinh. Cô gái đang đứng trước gương hết lời ca ngợi khiến tiểu hoa khôi Trúc Vân không thẹn mà dương dương tự đắc.

“ Vậy sao ? Hôm nay chị chỉ trang điểm nhẹ thôi mà. “ Câu nói khiến Tiểu Tuyết đang trốn trong căn phòng phía sau buồn nôn. Mặt cô ta chát nguyên một mảng phấn dày bự đến vậy mà còn kêu là nhẹ. Ai không biết còn tưởng hôm nay cô ta có buổi diễn kịch.

Chờ đợi, cô đã chờ thời cơ này những 10 phút rồi. Nên hiện tại, không thể manh động kẻo bứt dây động rừng. Đang tìm cách thay đổi kê hoạch thì bỗng nhiên, Nhược Tuyết nghe được tiếng nói báo tin hỉ.

“ Em ra trước đây. “ Cô gái ban nãy nói xong liền đi thẳng ra ngoài. Xác định bên trong khu vệ sinh này không còn một ai khác, Tiểu Tuyết mới bước ra. Chiếc mũ vành rộng có phần lưới làm che đi khuân mặt xinh đẹp tinh xảo của cô. Từng bước, từng bước. Cô tiến gần về phía kẻ đã được chọn sẵn kia. Ngày hôm nay, cô sẽ cho cô ta nếm mùi khi đã đắc tội với ác ma.

Trúc Vân vẫn mải mê tô tô vẽ vẽ hai đường lông mày của mình mà không hề hay biết đại họa sắp ập xuống đầu. Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy phía sau có một luồng khí lạnh ập đến. Nhìn kĩ lại, chiếc gương trước mặt đang phản chiếu một hình ảnh kinh dị đến dọa người. Một thân ảnh mặc váy đỏ đang đứng thình lình phía sau, Trúc Vân giật mình hoảng sợ đến nỗi chưa kịp kêu thét lên một tiếng đã bị ngất đi.

Diệp Tuyết hài lòng với công phu dọa người của mình. Bất quá, bây giờ không còn nhiều thời gian để tự sướиɠ nữa mà cô cần nhanh chóng hành động. Ôm lấy cả thân người đang bất tỉnh nhân sự của Trúc Vân, cô không khỏi than lên. “ Mẹ kiếp, sao nặng quá ah ! Nhìn có tới nỗi nào đâu … “ Lấy giây buộc chặt hai cánh tay cô ta lại, giội một chậu nước cọ nhà xí hôi thối mà Đình Giang đã chuẩn bị sẵn. Tiểu Tuyết để mặc hoa khôi Trúc Vân trong bộ dạng thê thảm chưa từng có, cả người bị buộc bên cạnh bồn rửa tay, tòan thân ướt nhẹp hôi thối.

Còn chưa hết, Tiểu Tuyết còn cố xịt thêm một chút thuốc mê để chắc chắn cô ta chưa thể tình ngay được, rồi lấy một con nhện chết thả vào bên trong chiếc áσ ɭóŧ độn dày cộp của cô ta. ( Ta bái phục Tuyết tỷ) Lần này, Trúc Vân thật sự sẽ bị dọa đến chết đi sống lại cho xem. Vòng một kết thúc thắng lợi, Nhược Tuyết thu dọn hiện trường để bỏ trốn. Nhưng thật không ngờ, đang nhiên lại xuất hiện một kẻ phá đám.

Cô gái ban nãy chờ mãi không thấy Trúc Vân ra liền quay lại phòng vệ sinh để tìm. Tới cửa bỗng nhiên lại bắt gặp một đứa con gái mặc chiếc váy màu vàng chanh ( Đây là Lam tỷ) hấp tâp làm đổ hết ly nước quả vào người, làm hỏng bộ váy mà cô ta đang mặc trên người. Nhưng cô ta không ngờ rằng, vừa bước vào bên trong đã bắt gặp cảnh tượng hãi hùng. Chị Trúc Vân mà cô ta đang tìm bị buộc chặt vào bồn rửa tay, tòan thân đẫm nước hôi thối, thê thảm. Cô ta thét lên khi nhìn thấy Nhược Tuyết đang đứng gần ở đó mà chưa kịp rời đi.

Tiểu Tuyết không ngờ mình lại bị thất bại ngay trong vòng đầu như thế này. Nếu bị bắt lại thì chắc chắn cô sẽ không còn đường sống. Mà tiếng thét của con nhỏ kia quá lớn, mà ngay lúc đó nhạc trong pub đột nhiên dừng lại, khiến mọi người thu hết sự chú ý về phía khu nhà vệ sinh bé nhỏ này.